mary tran- Moderator
- Tổng số bài gửi : 25316
Join date : 11/06/2012
by mary tran Mon Jan 27, 2014 10:54 pm
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Internet
Tổng số trang: 1915
Trang 179 - Hồi 211 - Hết
trên 1915
gia sức đốc chiến? Nhưng Vi
Tiểu Bảo đã tuyên bố như vậy là trong bản tâu báo tin thắng trận, họ cũng dự
một phần công lớn trong vụ này.
Người ta thường nói: "Rung rinh cỗ kiệu người khiêng người". Sách lễ cũng
nói: "Có đi có lại mới toại lòng nhau". Vi Tiểu Bảo là một tay rất thạo nghề làm
quan. Gã dâng Khâm sai một phần công lớn là được ơn mà chẳng thiệt gì cho
mình. Chuyến này Khâm sai trở về Bắc Kinh, dĩ nhiên sẽ thổi phồng gã lên ở trước
mặt Hoàng đế. Dù công lao gã chỉ đáng ba phần, lão cũng tăng lên mười phần.
Còn những chuyện vượt ra ngoài vòng luật pháp ở trong quân, Khâm sai cùng
Sách Ngạch Đồ dĩ nhiên bưng kín miệng bình.
Mọi người ăn uống một lúc rồi, bộ hạ của Lâm Hưng Châu đưa bọn hàng binh
La Sát vào báo cáo là chúng đã đào hố băng lôi Đồ Nhĩ Bố Thanh ra ngoài, hiện
khiêng đến để dưới thềm.
Lúc này Đồ Nhĩ Bố Thanh đã chết cóng từ lâu. Toàn thân hắn biến thành màu
xanh xám.
Vi Tiểu Bảo ngó thấy liền thở dài nói:
- Cha này đặt cái tên xúi quá! Nếu hắn không phải là Đồ Nhĩ Bố Thanh mà là
Đồ Nhĩ Bố Tài thì chẳng đến nỗi chết xanh chết xám thế này mà còn phát tài nữa.
Gã lại sai người lấy quan tài gỗ để thu liệm Đồ Nhĩ Bố Thanh.
Đêm hôm ấy Vi Tiểu Bảo ngủ với Song Nhi ở trong ngọa phòng tại phủ Tổng
đốc. Nơi đây đã có lửa đỏ hồng, lại đủ chăn đoạn đệm gấm, đầy vẻ xuân tình.
Ngày trước Vi Tiểu Bảo đã vào phòng này. Cựu địa trùng du, gã mở nắp
rương ở cạnh giường lên coi thấy trong rương đựng toàn quân phục cùng súng
ống.
Song Nhi cười hỏi:
- Phải chăng tướng công mở rương coi xem có Công chúa La Sát chui lên.
Vi Tiểu Bảo cũng cười đáp:
- Nàng là Công chúa Trung Quốc, so với Công chúa La Sát còn hay hơn
nhiều.Song Nhi lại cười nói:
- Đáng tiếc là Công chúa Trung Quốc của tướng công hiện ở Bắc Kinh chứ
không có ở đây.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Hảo Song Nhi! Bữa nay chúng ta có thể coi như "Đại công cáo thành" được
không?
Song Nhi mỉm cười, hai má đỏ hồng.
Tuy thị cùng Vi Tiểu Bảo thành vợ thành chồng đã lâu ngày, nhưng nghe
trượng phu nhắc câu "Đại công cáo thành" thị vẫn bẽn lẽn.
Vi Tiểu Bảo giang tay ra ôm lưng thị. Hai người sóng vai ngồi ở cạnh giường.
Gã nói:
- Song Nhi giáp tấm địa đồ hao tổn rất nhiều tâm huyết. Nay chúng ta lại lấy
được Lộc Đỉnh Sơn. Đức Hoàng thượng đã phong thành làm Lộc Đỉnh công, chắc
ngài giao thành thành này quản thủ. Trong lòng đất dưới đây cất dấu số Kim ngân
tài bảo. Chúng ta từ từ đào lên mà lấy. Ta phải đổi tên Vi Tiểu Bảo thành tên Vi
Đa Bảo cho hợp.
Song Nhi đáp:
- Tướng công hiện đã có rất nhiều vàng bạc, tiêu xài không hết, lấy thêm
châu báu cũng bằng vô dụng. Tiện thiếp tưởng cứ là Vi Tiểu Bảo hay hơn.
Vi Tiểu Bảo khẽ hôn vào má thị, nói:
- Đúng lắm, đúng lắm! Mấy bữa nay ta không quyết định được chủ ý. Nếu
đào đất tìm châu báu e làm đứt long mạch nguy hại đến tính mạng tiểu Hoàng đế.
Ngài là đại cữu tử mà trước nay đối đãi với ta rất tử tế. Nếu hành động của mình
làm ngài chết oan thì yên tâm thế nào được? Nhưng không đào lên để lấy bảo vật
thực cũng đáng tiếc. Bây giờ đành thế này vậy. Chúng ta tạm thời hoãn việc khai
quật bảo tàng, chờ sau khi Hoàng thượng ngự giá thăng thiên mà chúng ta nghèo
đói, khi ấy sẽ bắt đầu khai quật cũng chưa muộn...
Gã vừa nói tới đây, bỗng thấy bức rèm lay động rồi trong rương gỗ bật lên
những tiếng lạch cạch.Hai người đưa mắt ra hiệu với nhau, chăm chú nhìn xuống rương gỗ.
Sau một lúc lâu không thấy động tĩnh gì nữa, Vi Tiểu Bảo khẽ vỗ tay ba cái.
Song Nhi ra mở cửa phòng. Lập tức bốn tên thân binh chầu chực bên ngoài
chạy vào khom lưng chờ lệnh.
Vi Tiểu Bảo trỏ cái rương khẽ nói:
- Trong đó có người.
Bốn tên thân binh giật mình kinh hãi chạy lại mở nắp rương thì chỉ thấy bên
trong xếp đầy quần áo.
Vi Tiểu Bảo đánh tay ra hiệu. Bọn thân binh liền bốc quần áo bỏ ra ngoài,
lật đáy rương lên ngó thấy huyệt động.
Giữa lúc ấy, bỗng nghe tiếng nổ rùng rợn. Một cây súng từ trong huyệt thò
lên.
Một tên thân binh bật tiếng la:
- úi chao!
Vai gã trúng đạn, người ngả về phía sau.
Song Nhi vội kéo Vi Tiểu Bảo đưa ra sau lưng để che chở cho gã.
Vi Tiểu Bảo trỏ vào đống than lò lửa rồi đánh tay làm hiệu.
Một tên thân binh liền tiến lại bưng lò than đổ xuống huyệt động.
Trong động nổi lên những tiếng kêu rú bằng La Sát ngữ. Tiếp theo là tiếng
ho sù sụ không ngớt.
Vi Tiểu Bảo hô bằng tiếng La Sát:
- Quẳng súng lên trước rồi hãy chui ra.
Lập tức một cây súng lục từ trong huyệt động liệng ra. Tiếp theo một tên
quân La Sát thò đầu lên.
Một tên thân binh nắm tóc tên quân La Sát giật ngửa về phía sau. Một tên
thân binh nữa chí đao vào cổ hắn.Hàm râu tên quân La Sát đang bị lửa cháy chưa tắt. Hắn đau quá thét lên be
be, lồm cồm bò ra ngoài, trông rất thảm hại.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- ở dưới còn người nào không?
Trong động có tiếng hô:
- Còn một người. Đầu hàng, đầu hàng.
Trang 180 - Hồi 211 - Hết
trên 1915
Hồi 235 : NịNH KHÔNG PHảI ĐườNG Bị QUở TRáCH
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Liệng súng lên đi!
Cửa động lấp loáng ánh bạch quang. Một thanh mã đao quăng ra. Tiếp theo
một vùng