mary tran- Moderator
- Tổng số bài gửi : 25316
Join date : 11/06/2012
by mary tran Thu Dec 04, 2014 11:38 pm
Tác giả: Ngọa Long SinhThể loại: Kiếm hiệp
177 Hồi Thẩm Mộc Phong hỏi:
- Huynh đệ đã nổi tiếng là Độc Thủ Dược Vương. sao đêm nay lại sinh lòng từ thiện?
Độc Thủ Dược Vương đổi giọng lạnh lùng thành tha thiết đáp:
- Hùm dữ không ăn thịt con. Tiểu đệ dù là tay độc thủ cũng có lòng thương tiếc tiểu nữ. Chẳng thà con bất hiếu . lòng cha quyết chẳng bất từ. Tiêu Lĩnh Vu đã cứu mạng cho Uyển Nhi. tiểu đệ nhận thấy ơn đức hơn cả cứu mạng cho mình. Mong rằng Thẩm huynh nghĩ tới chút bạc diện của đệ mà buông tha cho họ.
Thẩm Mộc Phong nói:
- Kể ra với mối giao tình của chúng ta thì tiểu huynh nên ưng thuận lời yêu cầu đó. nhưng....
Độc Thủ Dược Vương vội hỏi:
- Nhưng làm sao?
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Nhưng thả hổ về rừng để lại mối hậu hoạn không bao giờ dứt. Bậc đại trượng phu lý nào vì cái nhân đức đàn bà mà phế bỏ đại cuộc?....
Độc Thủ Dược Vương biến sắc. lạnh lùng cắt lời:
- Suốt đời tiểu đệ chưa từng năn nỉ ai điều gì. Thẩm huynh vô tình như vậy là đẩy tiểu đệ vào chỗ đoạn tình tuyệt nghĩa.
Bỗng thấy bọn hắc y võ sĩ tới tấp rẽ sang hai bên để nhường lối cho Thẩm Mộc Phong dẫn tám đại hán áo đỏ từ từ tiến vào.
Tám đại hán này lưng đều cài một thanh trường kiếm lớn đặc biệt. Mặt chúng trơ như gỗ. chẳng khác gì tám xác chết mới lôi trong quan tài ra.
Độc Thủ Dược Vương cười lạt nói:
- Bát đại huyết ảnh hóa thân! Thẩm Mộc Phong mỉm cười đáp:
- Đúng thế! Huynh đệ nên biết tiểu huynh tới đây đã có kế hoạch vẹn toàn....
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Bây giờ huynh đệ thay đổi tâm ý cũng còn chưa muộn.
Độc Thủ Dược Vương đã gầy nhom. bây giờ da mặt co rúm lại. trông càng khó coi hơn. Tay trái lão từ từ kéo một góc tà áo lên. tay phải vươn ra chụp lấy thanh kiếm của Ngọc Lan. chặt đánh roạt một tiếng rồi thủng thẳng tuyên bố:
- Từ giờ khắc này chúng ta tuyệt tình huynh đệ.
Lão lại vung trường kiếm vạch một đường ở trước mặt nói tiếp:
- Họach địa tuyệt giao rồi. từ nay chúng ta không còn tình nghĩa gì nữa.
Thẩm Mộc Phong thu nụ cười lại. nghiêm trang nói:
- Huynh đệ không nghĩ gì nữa ư?
Độc Thủ Dược Vương hững hờ đáp:
- Lão phu đã nghĩ nhiều rồi. không dám cùng Thẩm đại trang chúa xưng huynh gọi đệ nữa.
Thẩm Mộc Phong ngửa mẳt lên trời cười rộ đáp:
- Dược Vương đã quyết ý đoạn nghĩa tuyệt giao thì Thẩm mỗ cũng không dám với cao. Nghĩ tình cũ mấy chục năm trời. Thẩm mỗ có lời khuyến cáo.
Độc Thủ Dược Vương giục:
- Thẩm đại trang chúa cứ nói đi.
Thẩm Mộc Phong nói:
- Đã xảy ra cuộc động thủ thì đao thương không mắt. Nếu Thẩm mỗ sát hại lệnh ái. mong Dược Vương cũng đừng trách Thẩm mỗ thủ đoạn tàn ác.
Đc Thủ Dược Vương giọng lạnh như băng. nói dằn từng tiếng một:
- Bất cứ ai làm tổn thương đến tiểu nữ. lão phu cũng quyết chẳng dung tha.
Thẩm Mộc Phong cười mát hỏi:
- Người ta còn sợ Độc Thủ Dược Vương dụng độc. nhưng Thẩm mỗ không sợ đâu. Chắc Dược Vương cũng biết rồi chứ.
Độc Thủ Dược Vương nói:
- Chất độc có đến hàng trăm ngàn thứ. chẳng lẽ Thẩm trang chúa chống được bách độc không cho xâm nhập vào người?
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Chúng ta giao tình đã mấy chục năm. Dược Vương dùng thứ độc gì. chẳng lẽ Thẩm mỗ lại còn không rõ?
Độc Thủ Dược Vương cười khẩy:
- Có lý nào lão phu lại không giữ kín mấy thứ?
Thẩm Mộc Phong nói:
- Chúng ta đã thành đối nghịch. Thẩm mỗ cũng chẳng cần giấu giếm làm chi nữa. Thẩm mỗ đã ngấm ngầm hạ độc vào người Dược Vương rồi. Chỉ trong vòng một năm mà Dược Vương không gặp Thẩm mỗ là chất độc tự nhiên phát tác.
Độc Thủ Dược Vương cũng nói:
- Lão phu cũng đã hạ độc vào người Thẩm trang chúa. Không đầy nửa năm là chất độc phát tác.
Hai người nói mấy câu này tỏ ra thủ đoạn sóng gió hiểm ác trên chốn giang hồ đã đến cùng cực.
Tiêu Lĩnh Vu thở dài nghĩ thầm:
- Hai người đã giao tình tha thiết đến mấy chục năm mà còn ngấm ngầm hạ độc vào nhau thì thật là nham hiểm phi thường. ai nghe cũng phải run sợ.
Bỗng thấy Thẩm Mộc Phong ngửa mặt lên trời cười rộ nói:
- Dù Dược Vương có hạ độc thật sự. Thẩm mỗ cũng còn được nửa năm nữa mới phát tác. Nhưng Dược Vương thì khó lòng tránh khỏi kiếp nạn bữa nay.
Độc Thủ Dược Vương hững hờ đáp:
- Hiện giờ chưa phân thắng bại. Thẩm đại trang chúa chớ nên khoe khoang lỗ miệng.
Tiêu Lĩnh Vu lẳng lặng quan sát tình thế đã thấy cục diện thành thế kiếm tuốt cung giương. khó lòng tránh khỏi cuộc đấu sinh tử. Chàng vung trường kiếm. lớn tiếng hô:
- Thẩm Mộc Phong ! Đại trang chúa đã lừng danh mấy chục năm trời. Bậc đại trượng phu phải có khí phách anh hùng. Bất luận kết quả bữa nay ra sao. Tiêu mỗ cũng quyết một trận tử chiến. Chắc Thẩm đại trang chúa cũng không đến nỗi chối từ?
Thẩm Mộc Phong nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lĩnh Vu. chậm rãi nói:
- Cứ tình thế đêm nay mà bàn thì Thẩm mỗ đã nắm chắc phần thắng. Nếu ta còn liều mạng chiến đấu với Tiêu đại hiệp. há chẳng là kẻ bất tri ư?
Tiêu Lĩnh Vu cười lạt. quay lại ngó Tôn Bất Tà và Độc Thủ Dược Vương nói:
- Tiêu Lĩnh Vu này có mấy lời phế phủ. mong hai vị tiền bối vui lòng làm theo.
Tôn Bất Tà cười khanh khách hỏi:
- Đêm nay dù chúng ta không thể phá được vòng vây mà ra thì những người ở Bách Hoa sơn trang hiện diện đương trường cũng phải tử thương quá nửa. Thế là kéo đủ cả vốn lẫn lãi rồi. Tiêu đại hiệp có điều chi xin cứ nói ra. dù phải dấn thân vào nước lửa. lão phu cũng quyết không lùi bước.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tại hạ xin có lời tạ ơn trước.
Chàng chắp tay xá dài. mắt nhìn thẳng vào Độc Thủ Dược Vương chờ lão trả lời.
Độc Thủ Dược Vương hắng dặng một tiếng rồi đáp:
- Bây giờ giữa lão phu với Thẩm Mộc Phong đã đoạn nghĩa tuyệt giao. không còn uý ky chi nữa. Tiêu đại hiệp có điều gì xin cứ thẳng thắn nói ra.
Tiêu Lĩnh Vu nghiêm nghị nói:
- Khi tại hạ ra tay đối phó với Thẩm Mộc Phong. hai vị không nên ra tay viện trợ. Xin hai vị cùng Trung Châu Nhị Cổ và Kim Lan. Ngọc Lan đem toàn lực phá vây mà ra. Bản lãnh hai vị dư sức đối phó với bọn hắc y võ sĩ của Bách Hoa sơn trang. Tại hạ đặt rất nhiều hi vọng vào hai vị sẽ thành công.
Tôn Bất Tà ngơ ngác một chút rồi hỏi:
- Tiêu đại hiệp định một mình chiến đấu với Thẩm Mộc Phong và Bát Đại huyết ảnh hay sao?
Độc Thủ Dược Vương nói theo:
- Lại còn hai trăm hắc y võ sĩ đã bị khống chế. biến thành hung hãn không biết sợ chết.
Tiêu Lĩnh Vu di động thân hình tới một góc vừa có thể ngăn cản Thẩm Mộc Phong và Bát Đại huyết ảnh rồi chậm rãi nói:
- Tại hạ tự tin có thể phá vây được. Vậy xin hai vị lão tiền bối cứ theo kế họach của tại hạ.
Tôn Bất Tà nói:
- Để Dược Vương dẫn dắt mọi người phá vây. còn lão khiếu hóa ở lại tiếp tay cho Tiêu đại hiệp.
Độc Thủ Dược Vương lắc đầu đáp:
- Chưởng lực của lão khiếu hóa rất hùng hậu. bảo vệ cho bọn họ phá vòng vây hay hơn. Lão phu ở lại với Tiêu đại hiệp để còn hạ độc.
Thẩm Mộc Phong cười ruồi nói:
- Các vị cứ thủng thẳng bàn định. Thẩm mỗ chờ thêm một lúc cũng không sao.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng nóng nẩy. cặp mắt đỏ ngầu. Chàng lớn tiếng:
- Hai vị lão tiền bối mà không nghe tại hạ thì từ nay chúng ta tuyệt giao.
Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm đề tụ chân khí. tay cầm trường kiếm lạnh lùng nói:
- Thẩm Mộc Phong! Y là một cô gái đã bạc nhược lại chẳng hiểu chút võ công nào. Đại trang chúa mà gia hại y thì còn mặt mũi nào nhìn thấy anh hùng thiên hạ?
Độc Thủ Dược Vương nắm chặt hai tay lại. mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa. Lão nói:
- Thẩm Mộc Phong! Lão mà gia hại tiểu nữ thì ta sẽ thả độc giết hết người trong Bách Hoa sơn trang. không để sót một mống.
Uyển Nhi bỗng quay lại nói:
- Gia gia! Tiêu lang! Các vị cứ yên tâm. Thẩm bá bá không giết tiểu nữ đâu mà ngại.
Thẩm Mộc Phong cười ha hả nói:
- Ngươi đừng quá tự tin. Phụ thân ngươi đã đoạn bào tuyệt giao với ta. mà ta lại chẳng phải người độ lượng nhân từ. coi chừng ta giết ngươi đấy.
Lúc này Uyển Nhi và Kim Lan đã đi tới trước mặt Thẩm Mộc Phong.
Uyển Nhi mỉm cười nói:
- Thẩm bá bá! Vãn bối không biết dùng độc. Bá bá bất tất phải sợ hãi.
Thẩm Mộc Phong trố mắt nhìn cô nói:
- Dù ngươi biết dùng độc thì ta cũng chẳng sợ gì.
Uyển Nhi nói:
- Nếu vậy càng hay. Xin bá bá ghé tai vào đây để vãn bối nói mấy câu.
Thẩm Mộc Phong sửng sốt hỏi:
- Chuyện gì? Ngươi cứ nói mau đi.
Uyển Nhi lắc đầu đáp:
- Đây là việc cơ mật. chẳng thể để người ngoài nghe tiếng.
Thẩm Mộc Phong lấy làm khó nghĩ hỏi:
- Cả gia gia ngươi cũng không nghe được ư?
Uyển Nhi đáp:
- Nếu lão nhân gia biết vụ này nhất định sẽ trách mắng vãn bối một chặp. Dĩ nhiên không thể để lão nhân gia nghe rõ.
Thẩm Mộc Phong trầm ngâm một chút. Quả nhiên hắn cúi khom người ghé tai gần lại.
hết: Hồi 138, xem tiếp: Hồi 139