- Chúng bay khá cẩn thận! Thằng Đại Sơn Vương đã đến đó!
Chàng tướng núi chẳng nói chẳng ràng, cứ theo nhịp súng, bốc ngựa lên chiếm hết thân cây này tới thân cây kia làm điểm tựa đánh đốn dịch quân, tên nào ló đầu ra, vỡ mặt liền, tay súng chĩa ra chưa kịp bắn đã bị đạn què luôn. Cả cánh quân núng thế lui giạt ra, trước cánh tay thần xạ. Lập tức, Đại Sơn Vương phất tay làm hiệu, quân Thòng nhất tề thốc ngựa lên đánh dập bên sườn quân địch như vũ bão. Rất nhanh, cánh quân đó vỡ thế, vừa bắn vừa tháo chạy đến những cánh quân khác. Đại Sơn Vương đang bay ngựa giữa chiến trường, chợt gặp Thoòng Mềnh. Vừa trông thấy, Thoòng đã bật kêu lên:
- Quả không sai! Thấy chúng bị tập hậu, đã đoán có tướng quân Thần Xạ!
- Trận nó đang vỡ. Thằng Lầm, thằng Lừng đâu?
Pạc Hoọc Đại Vương Thoòng gò ngựa trông quanh. Giữa vòng trận địa nát nhầu, quân Thoòng thế mạnh đã như suối lũ, đang vây đánh địch quân, lố nhố khắp sơn khê, ngựa chạy dọc ngang rầm rập, súng nổ đì đoành gấp gáp. Chợt Thoòng trỏ tay về phía tả cạch đấy đến ba trăm thước, tít phía đầu trận:
- Ai như bóng thằng Lừng?
Miệng nói tay đặt ống nhòm lên mắt, bật lên:
- Tướng quân coi! Hình như có cả bóng thằng Lầm nữa!
Đại Sơn Vương cũng chiếu viễn kính, đoạn quay bảo Thoòng.
- Nên cho một đoàn tinh nhuệ đánh thẳng đến chỗ đó! Dập đầu, cho trận nó tan mau!
Thoòng Mềnh lập tức khoa súng trên đầu, truyền cánh quân tinh nhuệ nhứt tiến lại, đoạn cùng Đại Sơn Vương bay ngựa trước hàng quân xốc tới.
Hai tên Lừng, Lầm đang chỉ huy cánh quân quyết chiến với quân Thoòng Mềnh, chúng dẫn đầu một toán quân, nhưng ngựa chúng vừa vào tới hèm núi, thình lình thấy trước mặt một đám người ngựa từ bên kia hẻm núi ập tới. Hai viên tướng thổ phỉ giật mình, ghìm phắt ngựa, trông lên thấy Đại Sơn Vương cùng Đại Vương Thoòng ngồi sững trên lưng ngựa, cả hai kinh sợ vội ngoắt ngựa chạy lộn lại, không chậm một giây. Đại Sơn Vương trỏ ngọn súng lên, quát lớn:
- Hai thằng tặc tướng kia! Khôn hồn xuống ngựa cho mau!
Hai viên tướng thổ phỉ cứ phóng bừa như không biết có kẻ đuổi sau lưng. Quả nhiên Hắc Phong Câu đã rút vó vừa tầm súng, nhưng chàng tướng thần xạ thấy địch tướng cứ cúi đầu chạy miết, hai tay thủ kín về phía trước, chỉ còn cặp lưng nhấp nhô theo nhịp ngựa, chàng cả giận vỗ mạnh vào Hắc Phong Câu:
- Thần lực mi đâu? Đưa ta lên bắt sống chúng nó cho mau!
Phía trước, ngựa Lầm, Lừng vốn nòi ngựa Ký Châu và Mông Cổ, thoắt cái đã bỏ rơi ngựa tùy tướng. Nhưng Hắc Phong Câu vọt lên như một mũi tên, trên yên chàng Thần Xạ đã vụt xoay mình quay lưng lên phía đầu ngựa, mặt trông về phía sau, cặp mắt sáng quắc nhìn hàng tùy tướng địch, khiến cả bọn càng kinh khiếp len lén ghìm cương, không tên nào dám động thủ. Vọt khỏi khá xa, chàng tướng núi mới tung chân ngồi lại như trước. Phía trên, hai tướng thố phỉ đã ngoắt vào sườn núi, đột nhiên chạy theo hình thước thợ. Đại Sơn Vương phóng tới góc núi, chợt nghe nước chảy ầm ầm, trông ra thấy một ngọn suối khá trong chạy ngang phía trước bên cánh rừng rậm.
Ngựa vừa ló đầu khỏi góc núi, Đại Sơn Vương đã nhào luôn xuống bên ngựa tránh mấy vệt thép ác liệt bay tới. Chân vừa chấm đất, mắt kịp trông thấy hai viên tướng thổ phỉ chạy dọc bờ suối, cánh tay vua ám khí Lầm đã lợi dụng địa thế, trổ luôn ngọn sở trường điêu luyện. Ám khí Lầm vừa bay qua đầu Đại Sơn Vương, đạn Lừng cũng bay theo như chớp. Nhưng tướng Thần Xạ theo đà ngựa phi, đã vẩy ngọn súng lên, cò vừa láy xong hai phát, cả hai tên đã vùng ôm tay nhăn nhó, suýt nhào xuống ngựa. Và nhìn lên, Đại Sơn Vương đã ngồi ngay trên ngựa vọt theo như gió cuốn. Gượng đau, cả hai vội ngoắt chạy liền. Nhưng Hắc Phong Câu đã nhẩy lên, cách đuôi ngựa trước không đầy hai mươi thước.
- Chúng mày có chạy đàng trời! Khôn hồn chịu trói cho mau!
Mặc, hai gã quất ngựa lội nước chạy. Đại Sơn Vương giật phắt sợi thừng bên yên quăng vụt ra. Nghe hơi gió, hai gã cùng né tránh và không biết vô tình hay hữu ý, cả hai địch tướng lộn nhào xuống nước. Đại Sơn Vương giật luôn thừng về, tay quay dây, mắt nhìn dưới dòng nước chảy xiết ngập tới bụng ngựa, thạch bàn tung bọt trắng phau. Chợt thoáng thấy bóng người ẩn hiện lập lờ cách chỗ ngựa đứng chừng hơn thước, chàng liền tung dây chụp luôn, xiết chặt lấy. Nhưng giật mãi không lên, chàng bèn thúc Hắc Phong Câu lội xuống xem, mới biết chỉ là chiếc áo choàng vào mô đá ngầm nhọn hoắt. Chợt nhìn sang chỗ hai con ngựa Lầm, Lừng đứng, chàng cả giận, biết hai tên tướng thổ phỉ đã ẩn dưới bụng ngựa dùng kế "Thoát y" chạy trốn, liền cho Hắc Phong Câu lội xuôi dòng tìm kiếm. Nhìn hai bên thấy cây cối um tùm, núi xanh lởm chởm, quan sát bờ nước tuyệt không thấy vết người lội lên, càng lấy làm lạ, lại cho ngựa lội ngược dòng tìm kiếm, vẫn không thấy. Bực tức, chàng bèn phóng ngựa quanh bờ, chỉ thấy rừng cây quạnh vắng không vết chân người. Còn đang sục sạo chợt nghe tiếng loạt súng nổ phía xa vọng lại, quay đầu định phương hướng, rõ ràng súng nổ từ miền có Voòng Chí Plan nằm vẳng tới, chàng đành bỏ cuộc truy nã tước thổ phỉ, bắt cả cặp ngựa lên bờ.
Vừa lúc Pạc Hoọc Đại Vương Thoòng dẫn quân tới, thấy cặp ngựa vô chủ, ngạc nhiên đưa mắt nhìn quanh, hỏi:
- Còn hai thằng Lầm, Lừng bị hạ rồi chăng?
Đại Sơn Vương lắc đầu:
- Dồn chúng đến thế cùng, quăng dây trói, nhưng chúng nhào cả xuống nước lẩn đâu mất? Còn... tiếng súng phía xa?
Thoòng Mềnh nhìn quanh vòng suối, tặc lưỡi:
- Thôi hãy để hai thằng giặc đấy! Ta phải lộn về phía súng nổ ngay mới được!
Đến nơi, mới hay đám quân Thoòng hộ tống Voòng Chí Plan bị một cánh quân lạ tấn công. Quân Thoòng cứ hiểm lưng đèo tuy lợi địa nhưng chỉ có non hai mươi tay súng, nên đang bị đuối thế dần. Cánh quân giữa có một nữ tướng cưỡi ngựa tới chân đèo, đốc thúc quân xung kích có tới non trăm.
- Trại Võ Liễu Nương!
- Chà! Hậu nữ dâm tặc sao lại lần tới vùng biên thùy này làm chi?
Phía chân đèo, cả ba toán quân đang tiến đánh chực dồn cả về một phía, để hở một quãng khá rộng. Thoòng Mềnh cười nhạt:
- Nữ tặc định lừa quân trên đèo thoát xuống bắt cho dễ. Nhưng khi nào thằng Phần lại mắc lừa! Đưa cung tên đây!
Quả nhiên, trên đèo, viên đầu lĩnh Phần của Thoòng Mềnh vẫn nhất định cứ hiểm không chịu thoát xuống, có lẽ hắn đã thừa biết quỷ kế địch và không quên chủ tướng còn đánh trận quanh vùng, sớm muộn sẽ tới cứu. Thoòng Mềnh vừa đặt mũi tên lửa vào dây cung, chợt Đại Sơn Vương trỏ tay về phía tả đèo:
- A! Thoòng tướng! Cánh rừng rậm kia hình như còn có cánh quân nào nữa thì phải!
Thoòng ngưng bắn, quay ống nhòm nhìn, chau mày, lẩm bẩm:
- Suốt một dãy rừng xanh di động! Hình như quân ngụy trang rồi! Không Đốc Bàn Vân Nam, thì quân bọn bảo hộ thôi!
- Tướng quân hãy lấy một nửa quân phá trận nữ tặc nhanh mới kịp!
- Một phần tư đủ rồi. Binh thần tốc, đông sẽ bất lợi!
Miệng nói, tay khoa ngọn súng, Đại Sơn Vương bay ngựa dọc hàng quân Thoòng, tách một đội quân tình nguyện, phóng thẳng đến phía sau trận Liễu Nương, xuất kỳ bất ý, ào đánh nhanh như chớp. Bị tập hậu, địch quân giật mình, phải quay mũi súng chống cự vội vàng, không dám xông lên đèo nữa. Đại Sơn Vương chia binh mấy ngản đánh nhầu, lùa địch quân về phía tả và tập trung đánh dồn lại phía sườn. Quân Liễu Nương cả loạn rất mau, thi nhau rút xuống chân núi, tìm ngựa. Nhưng Đại Sơn Vương đã thừa kinh nghiệm, liền bay ngựa Hắc Phong, hô quân mình bắn súng đuổi ngựa địch chạy tán loạn. Thấy quân Liễu đã dồn về một phía, cháng tướng núi lập tực thúc ngựa lên đèo, tới lưng chừng đã thấy đầu lĩnh Phần dẫn quân hộ tống cáng Voòng Chí Plan.
Cáng Chí Plan buộc giữa hai con ngựa song hành, trên phủ mảnh chăn đơn. Đại Sơn Vương cúi lật mảnh chăn, thấy cô gái vẫn nhắm mắt, nằm bằn bặt, cả lo, quay bảo viên đầu lĩnh:
- Chú khá đi liền bên cáng, cho đánh ngựa thật êm, chớ để động vết thương nguy hiểm! Đã có ta mở đường!
Đại Sơn Vương xông ngựa trước mở đường xuống gần chân đèo, thình lình nghe phía tả có tiếng súng nổi lên, biết cánh quân địch phía đó đã xung trận với Thoòng Mềnh, tình thế đã ngặt, liền phóng thật nhanh xuống hô quân đánh gấp, vừa đánh, chàng vừa đảo mắt quan sát khắp nơi, chú ý tìm Trại Võ Hậu trong đám giặc. Đang tìm, chợt tướng lạc thảo ngoái trông lại, thấy bóng Liễu Nương phóng tới, ngược lưng lại đầu ngựa, nã liền mấy phát đạn. Nữ tặc vùng ôm lấy vai, vừa dụi xuống bờm ngựa thì phát đạn thứ hai bay tới, sớt phăng luôn mảnh khăn bịt đầu. Đại Sơn Vương nã luôn một phát nữa trúng đầu ngựa, cả người, vật nhào luôn. Chàng xông lên, định bắt sống nữ tặc, nhưng thủ hạ nữ tặc đã liều mạng ùa lên bắn bừa cứu chủ. Thấy chỗ đó trống trơn, chàng phải quày ngựa ẩn sau một thân cây lớn, bắn ra. Ngay lúc đó, đầu lĩnh Phần đã hộ tống cáng Voòng Chí Plan xuống tới nơi, hàng không dám ham đánh nữa, quay luôn ngựa lại, ra hiệu cho tưóng Phần cứ cáng nàng theo nẻo đầu núi sau, còn mình cùng cánh quân Thoòng đánh cầm chừng đoạn hậu.
Đại Sơn Vương hộ tống Chí Plan đi được một quãng xa, vẫn nghe tiếng súng đì đẹt sau lưng, không rõ Thoòng Mềnh thắng bại ra sao, bèn truyền thủ hạ Thoòng cáng Chí Plan đi, còn chàng một mình một ngựa lộn lại chiến trường. Nhưng được nửa đường, đã nghe tiếng súng im hẳn, rồi thấy Pạc Hoọc Đại Vương Thoòng dẫn quân phi ngựa lại, trán băng một mảnh vải, mặt mày đầy máu.
- Chúng chạy cả rồi! Binh thằng Đốc Bàn Xường. Hình như nó mượn cả toán quân lạ nào nữa! Cáng cô nương đã đi xa chưa, tướng quân?
- Bệnh trạng Nữ Chúa thế nào? Tướng quân...
Đại Sơn Vương kéo Thoòng ra xa, giọng lo lắng:
- Đáng ngại lắm! Phải kiếm nơi để cô nương tĩnh dưỡng mới được.
- Xin thỉnh tướng quân đưa Nữ Chúa về sơn trại Thoòng! Quanh đây có bản dân nhiều nhưng toàn lọt vào vùng địch quân, e bất tiện.
Đại Sơn Vương nhìn về phía Chí Plan, tần ngần.
- Có xa không?
- Đi chậm cũng chỉ mất ba giờ ngựa là cùng! Xin tướng quân cho Thoòng được hầu tiếp tướng quân cùng Nữ Chúa, Thoòng mới an dạ.
Cả bọn lại băng ngàn vượt suối, đi sâu vào miền hoang dã. Đến nơi, đã thấy quân Thoòng dàn hàng nghênh đón. Đại Sơn Vương nổ súng đáp lễ xong, vội cho cáng Voòng Chí Plan vào phòng riêng, ngay căn dành tiếp thượng khách, Thoòng đã sai thủ hạ dọn gian bên làm chỗ nghỉ cho Đại Sơn Vương cùng một dãy phòng riêng. Thoòng lại sai hai cô gái thỏ thay phiên hầu hạ Chí lan. Nhưng qua một đêm tĩnh thương, vết thương tuy đã cầm máu nhưng nàng lại lên cơn sốt nặng mê tỉnh, chập chờn không ăn không uống. Thoòng Mềnh phải sai người đi khá xa đón thầy Tàu về tận sơn trại chữa chạy, nhưng vẫn không thuyên giảm. Chờ hết một ngày một đêm nữa vẫn thấy Chí Plan mê man, Đại Sơn Vương lòng như lửa đốt, liền cho mời Thoòng Mềnh tới:
- Bệnh tình Voòng cô nương cần có thầy hay, đủ đồ nghề mới khỏi nguy. Ta muốn về thị trấn Cao Bằng tìm bác sĩ.
- Tướng quân khỏi lo điều đó. Nhưng...
- Nội ngày nay, ta sẽ trở về! Cần nhất là để cô nương tịnh dưỡng...
Dặn xong, chàng tướng lạc thảo cưỡi Hắc Phong Câu hạ sơn, theo lối tắt, bay thẳng về miền biên giới Việt - Tàu. Quả nhiên, quá trưa đã về cùng một người bác sĩ già, cả hai quần áo đầy cát bụi. Nhưng Đại Sơn Vương ngạc nhiên thấy ngay vẻ nhộn nhịp khác thường bao phủ khắp sơn trại. Hỏi đầu lĩnh Phần, hắn chỉ lễ phép cho biết chỉ là cuộc bố phòng đặc biệt một chút vì có thượng khách ở sơn trại. Chàng lặng thinh đưa viên bác sĩ vào phòng Chí Plan và nghiêm mặt bảo:
- Nàng bị thương nơi ngực, quanh miền này không có thầy thuốc hay, miễn cưỡng phải qua biên giới "mời" bác sĩ, xin ông miễn trách cho.
Viên thầy thuốc già nhún vai, cười:
- Không sao! Từ ngày tôi về Cao Bằng, đây là lần thứ ba, tôi phải vượt biên thùy không giấy không hành! Chính tôi định cám ơn ông đã cho tôi một ngày hồi hộp.
Vừa nói, người thầy thuốc vừa cúi xuống, lật tấm chăn lên, ngó qua bệnh nhân, chợt ngẩng lên hỏi:
- Phụ nữ sao? Trông quen mặt quá, hình như...
Thầy thuốc già gõ gõ ngón tay vào trán, nheo mày cố nhớ:
- Hình như... đã gặp ở đâu? Biên giới? Hoàng Su Phì! Chà! Phải rồi!
- Cháu gái Vua H'mông Voòng Chí Sinh!
- Trời! Trách nào được? Tôi đã có dịp chữa bệnh cho nhà họ Voòng.
Tiêm thuốc, rửa sạch vết thương, băng bó xong, Chí Plan có bề tỉnh táo, hình như nhận được mặt quen chớp mắt muốn gượng chào hỏi. Người thầy thuốc dịu dàng:
- Nữ chúa Su Phì cứ nằm yên. Chớ bao giờ cử động mạnh mới chóng lành được.
Đại Sơn Vương ngẫm nghĩ mấy giây, hỏi:
- Nếu ông có thể lưu lại hai ba hôm, chúng tôi mới yên dạ
Thầy thuốc già gật gật đầu:
- Tôi rất mến Nữ Chúa Voòng, nhưng còn nhiều bệnh nhân ở Cao Bằng. Nếu có thể được, tôi để lại thuốc men, cứ thế điều trị được rồi.
Đại Sơn Vương đưa thầy thuốc ra nhà ngoài, thấy đám thủ hạ Thoòng chạy ngược xuôi, quát gọi líu lo, ngó xuống chân núi, thấy bóng Thoòng Mềnh đi trước, theo sau cả trăm thủ hạ dao súng tua tủa, vó câu rầm rập, trông đầy vẻ hạ sơn tác chiến. Đại Sơn Vương gọi đầu lĩnh Phần đưa thầy thuốc đến trại thương binh chữa cho đám thủ hạ Thoòng và lưu lại nghỉ đêm, sớm mai tặng ngựa tốt, cho thủ hạ Thoòng dẫn về Cao Bằng. Thầy thuốc xuống núi một lát, Thoòng Mềnh dẫn binh về quần áo tơi tả, máu me đầy người, ngót hai mươi thủ hạ bị thương, năm sáu xác thù trên lưng ngựa. Hỏi, Thoòng chỉ cho biết đánh trận ngòai ba mươi dặm vẻ nhưng bị hụt “Món hàng “! Xong Thoòng thay áo xường xám lên vấn an Chí Plan trò chuyện giây lát và cáo lui về phòng riêng luôn.
Đại Sơn Vương lặng lẽ theo sau tiến đến cửa vờ hỏi quân canh: