Nhượng chồng giá… 50 triệu đồng
Bà Nguyễn Thị Nhị, người bán chồng lấy 50 triệu đồng
Nhượng chồng giá… 50 triệu đồng
Người chồng có quan hệ “ngoài luồng” với một phụ nữ độc thân. Người vợ biết, đánh ghen. Người phụ nữ bèn bàn tính với ông nhân tình. Ba người ngồi lại với nhau, thương lượng, nếu người vợ đồng ý nhường đứt chồng cho người phụ nữ thì sẽ được trả 50 triệu đồng tiền mặt. Bà này bằng lòng. Họ làm hợp đồng, ba người ký tên đàng hoàng. Tiền trao, cháo múc, người chồng về vời nhân tình. Nhưng sau 2 năm, vụ kiện kỳ cục xảy ra…
Thỏa thuận… giao chồng
Theo hồ sơ vụ kiện, ông Trần Văn Thương có vợ là bà Nguyễn Thị Nhị và sinh được ba người con chung. Năm 2010, ông Thương đến làm chủ thầu xây cất nhà cho bà Bùi Thị Hiền – độc thân, ngụ cùng xã. Hai bên nảy sinh tình cảm nên khi xây xong căn nhà, ông Thương ở lại… xây tiếp tổ ấm với bà Hiền.
Bà Nhị hay biết, nhiều lần đến bắt ghen, yêu cầu họ chấm dứt mối quan hệngoài luồng. Bà Hiền thú nhận mình quá yêu thương ông Thương nên muốn chung sống với ông này.
Còn ông Thương thì thỉnh thoảng vẫn ghé tổ ấm mới. Mỗi lần bị vợ ghen, ông bỏ đi cả tuần, khi về lại“ra oai”, bắt buộc vợ phải cho mình tiếp tục qua lại với người tình.
Bà Nhị kể: “Ông ấy hăm he tôi dữ lắm, nói nếu tôi không đồng ý thì ông ấy bỏ tôi luôn, đến chung sống với bà Hiền, không về nhà nữa”.
Không biết ông Thương và bà Hiền bàn tính với nhau thế nào mà sau đó bà Hiền tìm gặp bà Nhị, thương lượng: nếu bà Nhị đồng ý “nhượng” lại chồng, để ông Thương qua sống hẳn với mình thì bà Hiền sẽ đưa cho bà Nhị 50 triệu đồng.
Thấy khó ngăn cản được chồng, hơn nữa lại phải lo nuôi 3 con và bàmẹ chồng đã ngoài 80 tuổi, nên bà Nhị đồng ý.
Cả ba người gồm: ông Thương, bà Nhị, bà Hiền, cùng làm hợp đồng và ký tên vào tờ thỏa thuận, trong đó có nội dung như sau:
“Ngày 24-5-2010 âm lịch, tôi BùiThị Nhị, đồng ý cho chồng tôi là Trần Văn Thương sống chung với chị Bùi Thị Hiền ngụ tại… Nay chúng tôi làm tờ thỏa thuận này để làm bằng chứng. Kể từ nay không ai xúc phạm tới ai nữa”.
Từ đó ông Thương ở hẳn bên nhà bà Hiền, gần như ly thân với vợ, chỉ thỉnh thoảng mới tạt về thăm mẹ và các con, thế thôi.
Hai năm sau, ông Thương… cao chạy xa bay, không còn chung sống với bà Hiền nữa, nên bà Hiền tìm gặp bà Nhị, đòi lại 50 triệu đồng trước đây và làm ầm ĩ.
UBND xã mời lên để giải quyết. Ba lần ông Thương đều lánh mặt, còn bà Nhị thì khai rằng mình không hề mượn bợ gì bà Hiền cả, việc bà Hiền đưa cho bà 50 triệu đồng là phụ bà nuôi con, nuôi mẹ chồng để bà chấp thuận… giao chồng cho bà Hiền.
UBND xã can thiệp không xong, bà Hiền bèn khởi kiện lên tòa án huyện để đòi bà Nhị phải trả tiền.
Ngày 28-6-2013, tại TAND huyện Thoại Sơn tỉnh An Giang, ông Thương đã cam kết có trách nhiệm trả dứt điểm 50 triệu đồng cho bà Hiền trong vòng 60 ngày. Bà Hiền chấp thuận, rút đơn khởi kiện nên tòa quyết định đình chỉ giải quyết vụ án.
Vài tháng sau, bà Nhị xin ly dị. Tòa nói rằng do bà Nhị đã làm giấy chuyển nhượng ông Thương cho bà Hiền nên không công nhận bà Nhị với ông Thương là vợ chồng nữa, vậy thì còn xin “ly dị” làm gì.
“Cho” hay… “cho mượn”?
Quá thời hạn cam kết mà ông Thương vẫn ỳ ra không chịu trả tiền. Lần thứ hai bà Hiền lại làm đơn khởi kiện, đòi bà Nhị và ông Thương phải trả 50 triệu đồng cộng thêm tiền lời tính theo 2 năm 6 tháng cho mình.
Trước toà, bà Hiền trình ra tờ thỏa thuận có dòng chữ “cho chị Bùi Thị Nhị mượn số tiền mặt 50 triệu đồng với thời hạn là 1 năm”, trong đó chữ “mượn”,số “1” và vài chỗ khác có dấu sửa chữa và tô đậm lên.
Bà Bùi Thị Hiền, người mua chồng sau đó kiện cáo
Căn cứ vào tờ thoả thuận, bà Hiền quả quyết mình cho mượn tiền để… được chung sống với ông Thươngchứ không phải bà bỏ tiền ra để mua chồng của bà bà Nhị. Trong khi đó, tại tòa, bà Nhị vẫn khẳng định không hề có chuyện bà vay mượn mà bà Hiền tự nguyện đưa tiền để mình chấp thuận nhường chồng cho bà này.
Đồng thời, bà Nhị cũng chỉ cho toà thấy các chữ “cho mượn” và “trongthời hạn 1 năm” trong tờ thỏa thuận là ghi thêm với nét chữ tô đậm khác hẳn chứ không phải đã có từ lúc lập hợp đồng.
Bà nói: “Bà Hiền tự nguyện đưa cho tôi 50 triệu đồng là tiền chia sẻ tình thương, giúp tôi nuôi mẹ chồng già và 3 con dại. Chồng tôi đã ở với bà Hiền hơn 2 năm trời, nên khấu trừ vào đó là xong, tôi không còn có trách nhiệm. Nếu bà Hiền muốn đòi thì đòi ông Thương, tôi không biết”.
TAND huyện Thoại Sơn căn cứ vào tờ thỏa thuận này và việc hai bên thừa nhận có đưa tiền, nhận tiền, nên buộc bà Nhị và ông Thương phải trả 50 triệu đồng cộng với tiền lãi phát sinh hơn 11 triệu đồng cho bà Hiền.
Bà Nhị cho rằng tòa chưa xem xét toàn bộ sự thật một cách khách quan, xử không đúng nên kháng cáo toàn bộ nội dung bản án lên toà án tỉnh.
Trong đơn kháng cáo, bà Nhị cho rằng bà Hiền tự nguyện cho tiền để được bà nhường chồng mà tòa án huyện lại đổi vụ án thành tranh chấp vay mượn tài sản là sai hoàn toàn.Bà cũng viện dẫn lý do, trước đó, vào ngày 28-6-2013, tại tòa, ông Thương đã nhận trách nhiệm trả tiền cho bà Hiền và đã được bà Hiền đồng ý trước sự chứng nhận của toà, vậy thì trả hay không trả là ởông Thương chứ đâu có liên quan gì tới bà mà toà bắt bà phải trả nợ.
Toà án huyện Thoại Sơn tỉnh An Giang trong khi xét xử vụ án nhường chồng
Mặt khác, LS Nguyễn Vĩnh Tiến, người bênh vực cho bà Nhị cũng lưu ý toà rằng tòa án huyện căn cứ vào một tờ thỏa thuận có nhiều chỗ bị sửa chữa, viết thêm mà người quan trọng có trách nhiệm bồi hoàn số tiền cho bà Hiền lại tránh mặt, không hiện diện tại toà thì liệu toà bắt bà Nhị phải trả 50 triệu đồng cộng với hơn 11 triệu đồng tiền lời là đúng hay sai? Toà có nên căn cứ vào một tờ hợp đồng đã bị sửa chữa mà kết luận như vậy hay không?
“Vụ án” mua bán chồng với giá 50 triệu đồng tức khoảng hơn hai ngàn đô la Mỹ đến nay vẫn chưa ngã ngũ.
Ý kiến của ĐD: Bạn mua một con chó với giá 2.000 đôla. Đem về nuôi được 2 năm, nó chạy mất, bạn kiện người bán ra toà. Toà xử người bán phải trả cho bạn 2.000 đôla tiền vốn đã mua cộng với 500 đôla tiền lời, liệu có công bằng hay không và có toà án nào xét xử như vậy hay không?
Câu chuyện mua bán chồng này rất kỳ cục,nhưng cái kỳ cục nhất lại là lối xét xử kỳ lạ của vị chánh án huyện Thoại Sơn tỉnh An Giang. Ngày trước các cụ ta có câu: “Nén bạc đâm toạc tờ giấy”. Trong vụ án nho nhỏ này liệu có “nén bạc”nào đâm toạc tờ giấy hay không và “nén bạc” đó giá đáng bao nhiêu?
Doàn Dự