Bệnh phong đột ngột biến mất dù nó từng là nỗi khiếp sợ của cả châu Âu thời Trung cổ.
Bệnh hủi (hay còn gọi là bệnh phong, cùi) từng khiến các nạn nhân bị xua đuổi ra ngoài các thị trấn và làng mạc.
Căn bệnh này chủ yếu tác động vào da và các dây thần kinh ngoại biên. Tuy không gây chết người nhưng nó có thể khiến nạn nhân tàn tật.
Vi khuẩn phong trực tiếp xâm nhập vào dây thần kinh gây ra hậu quả mất hay giảm cảm giác, liệt cơ, teo cơ, co ngón, bàn chân rũ, mắt thỏ, tiêu xương, giảm tiết mồ hôi.
Bệnh nhân có thể bị tàn tật do không được giáo dục y tế, không biết chăm sóc chân tay gây mất cảm giác, không biết chăm sóc vết thương ngoài da dẫn đến viêm xương, cụt tay chân.
Căn bệnh này hiện vẫn tồn tại ở 91 quốc gia trên thế giới và tấn công khoảng 225.000 người mỗi năm, nhưng ở châu Âu, nó từng đột ngột suy giảm vào thế kỷ 16.
Bệnh phong từng tràn ngập châu Âu
Một trong những giả thuyết phổ biến nhất về lý do cho sự biến mất này là mầm bệnh đã tiến hóa và mất tính độc hại chết người.
Tuy nhiên, các nhà khoa học khám phá ra rằng, mầm bệnh gây hủi ngày nay ở Trung Đông giống với 'thủ phạm' đã từng phát hiện ở châu Âu thời Trung cổ.
Phát hiện trên có được sau khi các nhà nghiên cứu tiến hành phân tích gen được trích lấy từ những mẫu xương thời Trung cổ ở Anh, Thụy Điển và Đan Mạch.
Theo đó, các yếu tố bên ngoài như bệnh truyền nhiễm, sự thay đổi về khả năng miễn dịch của vật chủ hay điều kiện xã hội được cải thiện có thể dẫn đến sự suy thoái của trực khuẩn gây bệnh.
'Các yếu tố gen khiến người châu Âu có khả năng kháng bệnh hủi tốt hơn phần lớn người dân ở những khu vực khác trên thế giới', Giám đốc Viện Sức khỏe toàn cầu tại Thụy Sỹ cho hay.
Như vậy, nguyên nhân căn bệnh từng bị xua đuổi này biến mất hoàn toàn khỏi châu Âu cuối cùng cũng đã có lời giải đáp thỏa đáng.