Cà phê chiều khách 'tới bến' ở Phan Thiết
Khách tới đây ít để giải khát và ngắm sông suông, mà là để được các em út chăm sóc chiều chuộng, phục vụ 'tới bến'.
Tại TP Phan Thiết, dọc đường Trường Chinh từ vòng xuyến đường Tôn Đức Thắng - Trường Chinh - Trần Hưng Đạo đến quá cầu Cà Ty chỉ 5 km nhưng hai bên đường có đến 20 quán cà phê lều võng, chuồng chòi.
Mỗi quán chừng 5-10 võng, cũng có quán nhiều đến 50. Những nơi này chủ yếu phục vụ khách vãng lai trên đường xuyên tỉnh. Quán hiền lành nhất Phan Thiết nằm trong khu vườn xoài, có chừng 20 bàn đá nhỏ, khoảng 50 chiếc võng. Giá nước ở đây khá mềm, ly cà phê đá chỉ 15.000 đồng. Khách có thể ngả lưng hóng gió hoặc nếu cần thì có thể chợp mắt ngủ một giấc ngắn rồi về.
Tuy nhiên, một số quán cà phê võng có kết hợp thêm vài cái chòi dành làm “bãi đáp”. Tại một quán, có hai chòi nhỏ, bên trong chỉ có một băng ghế dài và một bàn gỗ “dã chiến”. Chòi chính là “bãi đáp” rẻ tiền. Kiên, thổ dân ở TP Phan Thiết, kể một kỷ niệm sâu sắc nơi cái chòi của quán này. Một đêm Kiên “bắt” được một em đẹp, chọn nơi này làm điểm đến. Sau khi chủ quán đem nước ra, thu tiền và rút lui, em đã “phục vụ” Kiên tới bến. Sau khi chia tay ra về, anh mới biết có bao nhiêu tiền trong ví em đã thuổng mất lúc nào không hay.
Một góc cà phê võng.
Cũng nằm trên tuyến đường Trường Chinh, dưới chân cầu sát bờ sông Cà Ty có một quán cà phê lều. Nơi đây có khoảng 25 cái lều, mỗi lều là một băng ghế đá dài và một bàn đá nhỏ. Ban ngày, quán vắng tanh, vì chẳng ai vào ngồi quán để ngắm sông suông. Nhưng ban đêm đông kín, toàn là cặp nam thanh nữ tú chọn địa điểm này làm bãi đáp bình dân vì giá nước khá mềm. Hai ly nước chỉ 30.000-50.000 đồng, có khi còn rẻ hơn (tùy thức uống).
Đôi khách có thể tận dụng ghế đá cùng khoảng không gian chật hẹp, riêng biệt và đầy bóng tối của lều để làm gì tùy thích cho đến khi nào chán… thì về. Có một nguy hiểm cần cân nhắc trước khi vào quán lều ban đêm là rắn. Không thể nào bảo đảm được là không có một chú rắn chờ sẵn ở đâu đó trong cái lều kia để sẵn sàng “đớp” khách.
Ban ngày chạy suốt tuyến đường Trường Chinh sẽ chẳng thấy gì, nhưng khi màn đêm vừa xuống sẽ thấy những dây đèn màu nhấp nháy. Cứ mỗi dây đèn màu treo gần đường như vậy là một quán cà phê ôm. Chẳng biển tên, quán nào cũng là nhà cấp 4, vách gạch mộc không tô vữa, ghép tôn, che bạt và nhìn sâu bên trong thì tối đen.
Thường má mì hay vài gã thanh niên ngồi ngoài vừa làm nhiệm vụ rủ rê khách qua đường vừa làm bảo kê cho quán, cũng có quán vài em má phấn ngồi làm mồi gọi khách qua đường. Khi có khách nam chạy xe gắn máy một mình ngang qua, các bà, các cậu, các em cứ đưa tay lên vẫy gọi ơi ới. Xe nào đi một cặp nam, nữ thì thôi, cho qua.
Mỗi quán cà phê ôm bên trong chẳng có gì ngoài một cái ghế dài (hay ngắn) bẩn thỉu cùng một cái bàn xếp nhỏ. Bàn ghế chẳng ra gì vì thực ra người ta không vào quán để uống nước mà để “ôm” đào. Cái mà người ta cần chính là tấm nệm cuộn để một góc phòng hay bày sẵn trên nền bệ gạch, thậm chí bày ra ngay trên mặt đất.
Khi có khách vào, chủ quán sẽ dùng điện thoại di động liên lạc để kêu “đào” tới quán. Sẽ có xe gắn máy của băng bảo kê chở đào đến phục vụ. Khi đào đến cả khách và đào sẽ vào gian buồng nhỏ chừng 3 m2 và khách sẽ được đưa tới bến, hoặc gần tới bến. Giá thì tùy nhu cầu của khách, chủ quán sẽ thu 50.000 đồng cho mỗi suất đào tiếp khách.
Theo Báo Bình Thuận
Khách tới đây ít để giải khát và ngắm sông suông, mà là để được các em út chăm sóc chiều chuộng, phục vụ 'tới bến'.
Tại TP Phan Thiết, dọc đường Trường Chinh từ vòng xuyến đường Tôn Đức Thắng - Trường Chinh - Trần Hưng Đạo đến quá cầu Cà Ty chỉ 5 km nhưng hai bên đường có đến 20 quán cà phê lều võng, chuồng chòi.
Mỗi quán chừng 5-10 võng, cũng có quán nhiều đến 50. Những nơi này chủ yếu phục vụ khách vãng lai trên đường xuyên tỉnh. Quán hiền lành nhất Phan Thiết nằm trong khu vườn xoài, có chừng 20 bàn đá nhỏ, khoảng 50 chiếc võng. Giá nước ở đây khá mềm, ly cà phê đá chỉ 15.000 đồng. Khách có thể ngả lưng hóng gió hoặc nếu cần thì có thể chợp mắt ngủ một giấc ngắn rồi về.
Tuy nhiên, một số quán cà phê võng có kết hợp thêm vài cái chòi dành làm “bãi đáp”. Tại một quán, có hai chòi nhỏ, bên trong chỉ có một băng ghế dài và một bàn gỗ “dã chiến”. Chòi chính là “bãi đáp” rẻ tiền. Kiên, thổ dân ở TP Phan Thiết, kể một kỷ niệm sâu sắc nơi cái chòi của quán này. Một đêm Kiên “bắt” được một em đẹp, chọn nơi này làm điểm đến. Sau khi chủ quán đem nước ra, thu tiền và rút lui, em đã “phục vụ” Kiên tới bến. Sau khi chia tay ra về, anh mới biết có bao nhiêu tiền trong ví em đã thuổng mất lúc nào không hay.
Một góc cà phê võng.
Cũng nằm trên tuyến đường Trường Chinh, dưới chân cầu sát bờ sông Cà Ty có một quán cà phê lều. Nơi đây có khoảng 25 cái lều, mỗi lều là một băng ghế đá dài và một bàn đá nhỏ. Ban ngày, quán vắng tanh, vì chẳng ai vào ngồi quán để ngắm sông suông. Nhưng ban đêm đông kín, toàn là cặp nam thanh nữ tú chọn địa điểm này làm bãi đáp bình dân vì giá nước khá mềm. Hai ly nước chỉ 30.000-50.000 đồng, có khi còn rẻ hơn (tùy thức uống).
Đôi khách có thể tận dụng ghế đá cùng khoảng không gian chật hẹp, riêng biệt và đầy bóng tối của lều để làm gì tùy thích cho đến khi nào chán… thì về. Có một nguy hiểm cần cân nhắc trước khi vào quán lều ban đêm là rắn. Không thể nào bảo đảm được là không có một chú rắn chờ sẵn ở đâu đó trong cái lều kia để sẵn sàng “đớp” khách.
Ban ngày chạy suốt tuyến đường Trường Chinh sẽ chẳng thấy gì, nhưng khi màn đêm vừa xuống sẽ thấy những dây đèn màu nhấp nháy. Cứ mỗi dây đèn màu treo gần đường như vậy là một quán cà phê ôm. Chẳng biển tên, quán nào cũng là nhà cấp 4, vách gạch mộc không tô vữa, ghép tôn, che bạt và nhìn sâu bên trong thì tối đen.
Thường má mì hay vài gã thanh niên ngồi ngoài vừa làm nhiệm vụ rủ rê khách qua đường vừa làm bảo kê cho quán, cũng có quán vài em má phấn ngồi làm mồi gọi khách qua đường. Khi có khách nam chạy xe gắn máy một mình ngang qua, các bà, các cậu, các em cứ đưa tay lên vẫy gọi ơi ới. Xe nào đi một cặp nam, nữ thì thôi, cho qua.
Mỗi quán cà phê ôm bên trong chẳng có gì ngoài một cái ghế dài (hay ngắn) bẩn thỉu cùng một cái bàn xếp nhỏ. Bàn ghế chẳng ra gì vì thực ra người ta không vào quán để uống nước mà để “ôm” đào. Cái mà người ta cần chính là tấm nệm cuộn để một góc phòng hay bày sẵn trên nền bệ gạch, thậm chí bày ra ngay trên mặt đất.
Khi có khách vào, chủ quán sẽ dùng điện thoại di động liên lạc để kêu “đào” tới quán. Sẽ có xe gắn máy của băng bảo kê chở đào đến phục vụ. Khi đào đến cả khách và đào sẽ vào gian buồng nhỏ chừng 3 m2 và khách sẽ được đưa tới bến, hoặc gần tới bến. Giá thì tùy nhu cầu của khách, chủ quán sẽ thu 50.000 đồng cho mỗi suất đào tiếp khách.
Theo Báo Bình Thuận