Du già đại pháp
Tác giả: Ưu Đàm Hoa
Hồi 1
Cơn mưa thu qua đi, trả lại bầu trời trong xanh. ánh tà dương nhuộm hồng những áng mây. Một chiếc xe song mã lọc cọc nện vó trên đường quan đạo, đi về hướng Đông. Chỉ còn hơn hai chục dặm nữa là đến bờ sông Ô Giang. Xà ích là hán tử tuổi trạc tam tuần, dung mạo anh tuấn, hiên ngang. Chiếc xe mui kín vọng ra tiếng khóc của trễ thơ. Một bàn tay ngọc vén rèm xe và có tiếng mỹ nhân trong trẻo:
- Tướng công. Thu nhi bực bội vì cả ngày phải ở trên xe, chàng mau tìm chỗ trú chân.
Hán tử vung roi quất tuấn mã phi nhanh rồi cười ha hả :
- Nương tử yên tâm. Chỉ còn vài chục dặm nữa là đến bờ sông Ô Giang. Chúng ta sẽ vào khách điếm nghỉ ngơi. Ai bảo nàng đòi theo ta làm gì ? Thu nhi chưa đầy hai tuổi, sao có thể chịu được cảnh tù túng trên đường thiên ly.
Nữ nhân nghiêm giọng :
- Nào phải thiếp học thói nhi nữ tình trường. Chẳng qua, chuyến đi này muôn phần nguy hiểm, thiếp đâu thể để chàng một mình dấn thân được ? Phu thê đồng mệnh uyên ương, thiếp có ở lại cũng chẳng thể yên tâm. Dẫu sao, có hai người vẫn hơn là một.
Hán tử bỡn cợt :
- Ai cũng biết Lô Sơn Tiên Tử Cam Tần Mi bản lãnh phi phàm. Có nàng đương nhiên là ta yên tâm hơn. Nhưng chỉ e Thu nhi không chịu nổi gian khổ trên đường thiên lý mà thôi.
- Tướng công yên tâm. Thu nhi đã uống, viên Dịch Cân Hoàn, vạn bệnh bất xâm.
Nữ nhân vừa đứt lời thì hán tử đột nhiên gài cương, khiến chiếc xe đứng sững lại. Cách đầu ngựa năm, sáu trượng là mười tám người bịt mặt, đáo kiếm tuốt trần sáng quắc, sát khí tỏa ra dàn dụa, chứng tỏ ác ý không nhỏ. Hán tử đánh xe cao giọng:
- Chư vị là ai mà lại chặn đường Trác mỗ.
Một tên cất giọng khàn khàn :
- Trác Khả Lưu. Nếu muốn toàn mạng thì mau dâng họa đồ Vũ Khúc Tinh Cung ra đây.
Nữ nhân trong xe đã vén rèm nhìn ra. Nàng biến sắc bảo :
- Tướng công. Sao bọn họ lại biết chúng ta có họa độ Tinh Cung.
Hán tử hạ giọng nói nhanh:
- Ta cũng thắc mắc về điều này.Chỉ có ta và Mạc Đình biểu đệ là biết rằng Trác gia có bảo đồ. Nhưng thôi. Trước mắt, phải thoát khỏi tai kiếp này cái đã.
Hán tử sang sảng nói với bọn bịt mặt :
- Trác mỗ hành tẩu giang hồ từ năm mười bẩy tuổi. Danh hiệu Tứ Xuyên Khoái Đao không phải tự xưng mà có ít nhất, chư vị cũng phải cho biết lai lịch để xem cho có đáng cho tại hạ xuôi tay quy phục hay không!
Gã đầu lĩnh ngửa cổ cười ghê rợn :
- Người dám hỏi danh hiệu bọn ta, tất là không còn mong sống sót nữa.Chẳng lẽ con số mười tám người này không gợi cho ngươi một ý niệm gì sao?
Trác Khả Lưu thảng thốt kêu lên:
- Động Đình Thập Bát Yêu ?
- Đúng vậy. Giờ thì ngươi tự biết không còn đường?
Lô Sơn Tiên Tử Cam 'Tần Mi ở trong xe, nghe đối phương báo danh hiệu,thất sắc than thầm. Nàng xé vạt áo, cắn đầu ngón tay, viết vội mấy chữ rồi quấn chặt con thơ lại. Đứa bé bị điểm huyệt nên ngủ mê man, không biết rằng tai họa gần kề. Tiên Tử thò đầu bảo Khoái Đao:
- Tướng công. Chắc chắn chúng sẽ không để cho phu thê chúng ta toàn mạng. Mong chàng dùng Vũ Khúc Bảo Đồ đổi lấy an toàn cho Thu nhi. Sau này, nó sẽ rửa mối hận ngày hôm nay.
Trác Khả Lưu gật đầu hiểu ý, cười nhạt bảo Thập Bát Yêu :
- Các ngươi cũng biết võ công của la và chuyết thê Lô Sơn 'Tiên Tử chẳng chẳng tầm thường. Cùng lắm thì ta xé nát họa đồ, tử chiến một phen. Nhưng nay vì tính mạng các ngươi để Thu nhi được toàn mạng. Sau đó, nếu các ngươi giết được chúng ta sẽ có họa đồ.
Động Đình Thập Bát Yêu xúm lại bàn bạc. Đại Yêu gật đầu:
- Nếu ngươi đem thanh danh của giòng họ Trác ra thề rằng sẽ không hủy bản đồ, bọn ta chấp thuận tha mạng cho đứa bé vô tri kia.
Trác Khả Lưu nhảy xuống đất chỉ tay lên trời lập thệ. Gã rút mảnh lụa vẽ đường đến Vũ Khúc Tinh Cung ra, dơ cao cho bọn Thập Bát Yêu xem. Lô Sơn Tiên Tử bồng hài nhi ra khỏi xe. Nàng lặng lẽ cùng chồng tháo con ngựa Bạch ra khỏi càng xe, cột Thu nhi lên lưng ngựa rồi đuổi cho con ngựa chạy ngược về phía sau. Khi bóng tuấn mã vừa khuất, Động Đình Thập Bát Yêu xông đến vây chặt. Khoái Đao cảm khái hỏi :
- Trước sau gì thì bọn ta cũng không thoát chết, chư vị có thể cho biết ai là người đã xếp đặt cuộc chặn đường này được không?
Nhị Yêu là một người cao gầy, gã mỉm cười mỉa mai :
- Vợ chồng ngươi nổi tiếng nhân kiệt, chẳng lẽ không đoán ra hay sao mà phải hỏi?
Lô Sơn Tiên Tử Cam Tần Mị lạnh lùng đáp :
- Tướng công ta hỏi cho vui đấy thôi. Nội tình Trác gia người ngoài đâu thể biết được? Bọn ngươi vừa mở miệng, bổn nhân đã biết ngay ai là kẻ đứng sau rồi.
Dứt lời, nàng rút kiếm đứng đấu lưng với chồng. Thập Bát Yêu lập tức xông vào, thay phiên nhau tấn công. Phép đánh xa luân chiến này rất hiểm độc, khiến phu thê họ Trác không kịp nghỉ tay. Tứ Xuyên Khoái Đao biết hôm nay khó mà toàn mạng. Ông giận dữ gầm lên, múa tít bảo đao, lao vào Cửu Yêu. Nếu nói về đơn đấu thì chẳng ai trong Động Đình Thập Bát Yêu địch lại Trác Khả Lưu hay Lô Sơn Tiên Tử. Chính vì vậy Cửu Yêu hoảng sợ, nhảy lùi ba bước. Lục Yêu và Thập Yêu vội chém vào lưng đối phương để giải nguy cho Cửu đệ. Nào ngờ, Trác Khả Lưu đã quyết tâm đổi mạng với kẻ thù nên không thèm tránh né. Ông ôm đao nhảy xổ vào Cửu Yêu, bỏ mặc hậu tâm trống trải. Cửu Yêu ré lên thảm thiết, thân hình bị chém đứt làm đôi. Ngược lại, họ Trác cũng bị vướng hai đao vào lưng, máu tuôn xối xả. Ông cắn răng quay phắt lại, xuất chiêu Nhĩ Ngã Đồng Quy. Thanh đao như mũi tên bay vào ngực Lục Yêu. Thập Yêu và Nhị Yêu kinh hãi trước sự kiên dũng của Khoái Đao, vận toàn lực hợp công chống đỡ. Tiếng sắt thép chạm nhau vang rền, Lục Yêu gào lên thê thiết, ngã lăn xuống đường quan đạo. Ngực và bụng bị mở tung, phủ tạng lộ ra ngoài. Khoái Đao giờ đây toàn thân đẫm máu, ông lãnh thêm hai đao vào vai và đùi. Lô Sơn Tiên Tử thấy phu tướng thọ trọng thương, nghiến răng xuất chiêu Lô Sơn Yên Tỏa. Bảo kiếm vun vút tạo thành đám mây mù chụp vào đầu Nhất Yêu và Tam Yêu. Hai gã khinh thị nàng là nữ nhân yếu đuối nên cười nhạt, vung đao chống đỡ. Nhưng đây là chiêu sát thủ của Lô Sơn Thần Ni, vô cùng ảo diệu và kì bí. Trường kiếm như có mắt, len qua màn đao quay, đâm vào ngực Tam Yêu. Đồng thời, tay tả Tần Mị tống một chưởng đánh bạt đao của Nhất yêu. Lục Yêu bị trường kiếm đâm xuyên ngực trái, chết không kịp ngáp. Đường đao của Nhất Yêu bị chậm lại nhưng cũng vạch được một đường dài trên tay tả Tiên Tử. Bọn còn lại giận dữ, xông vào giáp công phu thê họ Trác. Tứ Xuyên Khoái Đao và Lô Sơn Tiên Tử bỗng quát vang :
- Uyên ương Đồng Mệnh.
Hai người đem hết tàn lực đánh chiêu cuối cùng. Đao ảnh và kiếm quang xoắn lấy nhau, bay về phía bọn đối phương. Mục tiêu của họ là bốn gã ở trước mặt. Tuyệt chiêu này họ đã luyện với nhau cả ngàn lần nên rất tinh thục. Đao kiếm che chở cho nhau, vượt qua bức màn thép dầy đặc, liếm vào thân thể đối phương. Khoái Đao chém bay cả thủ cấp Thất Yêu và Th ập Yêu. Lô Sơn Tiên Tử cũng giết được Bát Yêu và đâm thủng ngực Thập Tứ Yêu. Nhưng đó là chiến tích cuối cùng của họ. Mười một thanh đao còn lại đã ập đến, đưa họ về chín suối. Nhất Yêu lục xác Trác Khả Lưu, lấy được bảo đồ Vũ Khúc Tinh Cung. Lão thở dài, ngậm ngùi bảo:
- Chỉ vì mảnh da dê nhỏ bé này mà chúng ta đã mất đi bảy anh em.
Nhắc lại Lô Sơn Tiên Tử Cam Tần Mi là người thông tuệ quyết đoán nên đã biết kẻ thù chủ mưu là biểu đệ của chồng mình - Trí Đa Tinh Trác Mạc Đình. Do vậy nàng đã cố tình cột Thu nhi vào lưng Bạch mã. Con ngựa nàng mới mua ngày hôm qua, để thay cho ngựa cũ bị què. Như vậy Bạch mã sẽ không chạy về Trác gia trang ở Tứ Xuyên mà sẽ về nhà chủ nó, cách đấy chừng hơn trăm dặm. Nàng không muốn con mình rơi vào tay kẻ thù. Quả nhiên, Tiên Tử đã tính đúng, Bạch mã theo đường cũ trở lại Mục Trường. Nhưng trời xanh không cho Thu nhi làm một tên chăn ngựa nên đã đẩy đưa tuấn mã dừng chân, bên giòng suối nhỏ. Giòng suối này từ cánh rừng phía Nam, cắt ngang đường quan đạo và chui qua chiếc cầu gỗ vào cánh rừng hướng Bắc. Sáu chục dặm đường đã làm cho tuấn mã khát nước và Thu nhi cũng vậy. Thụy huyệt đã đến giờ tự giải khai. Thu nhi òa lên khóc lanh lảnh, trong lúc con ngựa uống nước. Tiếng khóc của nó đánh động hai người đang nằm ngủ trên một cây cổ thụ, cách đấy chừng hai chục trượng. Đó là một lão già thân thể cao lớn, mặt đỏ như son, râu tóc bạc phơ. Da mặt lão chỉ điểm vài nếp nhăn nơi trán va khóe mắt. Người đàn bà có vẻ trẻ trung hơn? Tóc vẫn đen nhánh, đôi mắt phượng lấp lánh hàn quang. Xem ra thuở thanh xuân cũng là một bậc tuyệt đại mỹ nhân.Bà ta bảo lão già:
- Lạ thực. Sao trời đã gần sụp tối mà lại có tiếng khóc của hài nhi. Lão mau ra, xem thử thế nào?
Lão nhân có vẻ sợ hãi nội tướng của mình, nhánh nhẩu nhảy xuống. Khinh công của lão thật là khủng khiếp, lướt đi như làn gió thoảng. Bạch mã đã, uống no nước, đủng đỉnh trở lên đường quan đạo, định quay đầu đi tiếp. Thu nhi vẫn khóc vang, dẫy dụa cố chui ra khỏi bọc vải. Lão nhân ra đến, chận đầu ngựa xem xét. Ông cởi bọc vải, thất một đứa bé trai bụ bẫm, lòng mừng khôn xiết, ngửa cổ hú vang. Lão phụ lập tức xuất hiện. Bà đỡ lấy Thu nhi, cởi chiếc tã đã ướt đẫm của nó rồi vỗ về:
- Nín đi con trai, chắc là đói khát lắm rồi phải không.
Lão nhân đọc tấm huyết thư, lẩm bẩm:
- Té ra tiểu hài này là con của Tứ Xuyên Khoái Đao và Lô Sơn Tiên Tử. Họ gặp cường địch nên mới phải để con thơ đào thoát một mình.
Lão phụ vội nói :
- Vậy chúng ta mau đi về hướng Đông, may ra có cứu được mạng họ không?
Hai người phi thân như tên bắn, nửa canh giờ sau đã đến đấu trường. Phu thê họ Trác chỉ còn là hai cái xác đẫm máu. Lão nhân giận dữ nói :
- Bọn Động Đình Thập Bát Yêu thật đáng chết.
Lão đi sâu vào cánh rừng bên mé hữu, vung chưởng khoét một hố sâu rồi đem hai thi thể phu thê họ Trác đặt xuống. Lão lăn một tảng đá, nặng ước ngàn cân, đè lên mộ để đánh dấu rồi trở ra. Thu nhi đã được uống nước nên thôi khóc, giương đôi mắt ngây thơ nhìn lão phụ. Hai người bàn bạc, quyết định mang Thu nhi về Tứ Xuyên nuôi dưỡng. Họ lấy nhau đã sáu chục năm mà không con cái nên rất hoan hi nhận Thú nhi là nghĩa tử. Thiên Địa Song Tà giờ đây đã có truyền nhân. Mười ngày sau họ đã về đến nơi cư trú của mình đó là Bạch Đế Thành trên núi Bạch Đế, thuộc huyện Phụng Tiết tỉnh Tứ Xuyên. Cuối đời Tây Hán, Vương Mãng cướp ngôi. Hán Bình Đế Tôn Thất nhà Hán là Công Tôn Thuật vào Thục đắp Thành Bạch Đế để chống lại Vương Mãng. Đến thời Tam Quốc, Thục Tiên Chủ là Lưu Bị, thua trận Lục Tốn ở Hào Đình, chạy về Thành Bạch Đế rồi chết ở đấy. Bồn xung quanh thành xây bằng đá ong và sau mấy trăm năm đã hư hại khá nhiều. Thiên Địa Song Tà chọn nơi đây làm chỗ ẩn cư đã ba chục năm nay. Trong võ lâm, không ai biết điều này. Thiên Tà có tên là Bách Lý Hạc nên đặt tên cho tiểu hài là Bách Lý Tống Thu. Tên thật của Thu nhi là Trác Nam Thu. Thời gian qua mau, Thu nhi lớn dần lên, dưới sự giáo dưỡng của Thiên Địa Song Tà, nó vẫn tưởng mình chính là con ruột của họ. Thu nhi xinh đẹp và rất thông tuệ nên được Song Tà hết lòng yêu quí. Thiên Tà thuở còn thanh thiếu đã từng đậu cử nhân môn văn chương xuất chúng. Như vậy Thu nhi mới học được cả văn lẫn võ. Năm mười ba tuổi, Thu nhi đã có căn bản nội công để luyện tuyệt học. Một hôm, sau khi khảo sát hỏa hầu pho Càn Khôn Cương Khí và khinh công Thiên Lý Du Hồn, Thiên Tà cười bảo :
- Căn cơ của Thu nhi quả là hiếm có, vượt ngoài sức tưởng tượng của bọn ta. Kể từ nay, phụ thân sê truyền cho con pho Thiên Lôi Thần Chưởng. Đồng thời, con cũng phải hoàn tất pho Diêm Vương Tuyệt Kiếm của mẫu thân.
Địa Tà Thái Đàm Thủy rất yêu thương Tống Thu nên nhăn nhó:
- Sao lão đầu tử ngươi lại bắt con phải học nhiều như thế ? Liệu Thu nhi có kham nổi hay không ?
Bách Lý Hạc nghiêm mặt:
- Phu nhân đã quên cuộc phó ước Đại Qua Bích rổi sao? Trong vòng bốn năm, chúng ta phải truyền hết võ nghệ cho Thu nhi. Nếu Thiên Địa Song Tà có mệnh hệ gì thì Tống Thu sẽ là đời thứ ba của Càn Khôn Phái.
Thu nhi nghe nói phụ mẫu sắp phải rời xa mình, ấp úng hỏi:
- Má à, Phụ thân đã từng dạy hài nhi rằng Đại Qua Bích là sa mạc rộng mênh mông, song thân đến đấy làm gì?
Địa Tà cười xòa, xoa đầu ái tử:
- Chuyện rất dài dòng, con còn quá nhỏ khống thể hiểu được đâu. Vài năm nữa mẫu thân sẽ giải thích cho nghe.
Thiên Tà lộ vẻ lo lắng:
- Bản lãnh Hoàng Sa Thằn ông ngang với sư phụ chúng ta. Vậy từ nay, ta và bà cũng phải khổ công ôn luyện mới được.
Thu nhi không phụ lòng kỳ vọng của Song Tà. Sau bốn năm chàng đã học được bảy thành hỏa hầu của hai pho kiếm chưởng. Đã đến lúc phải lên đường đi Ngoại Mông phó ước, Thiên Tà bèn đem ẩn tlnh kể rõ cho Tống Thu nghe. Trước tiên, lão nói về mối ân oán của Càn Khôn. Lão Nhân và Hoàng Sa Thần Ông Âu Dương Thư.
- Số là, hai năm trước, sư tổ của con là Càn Khôn Lão Nhân xuất quan, đến núi Đại Luân Đạt Dật, nằm cách Vạn Lý Trường Thành tám trăm dặm, để tìm một loài linh xà có tên là Sa Trượng Xà Vương. Nào ngờ Hoàng Sa Thần Ông cũng có cùng mục đích ấy. Hai người đấu với nhau hơn ngàn chiêu thì Âu Dương Thư bị trúng một chưởng. Thuộc hạ của Thần ông định xông vào hạ sát Tiên Sư thì Âu Dương Thư không cho. Lão hẹn hai mươi năm sau sẽ báo phục mối thù một chưởng này. Tiên Sư cảm kích trước bản chất anh hùng của Thần ông liền hứa sẽ y ước. Nhưng chẳng may, người trở lại Trung Nguyên được hơn hai năm thì hết tuổi thọ qua đời. Tiên sư dặn dò bọn ta phải thay người đi phó ước.
Tống Thu tò mò hỏi:
- Sư Tổ năm ấy bao nhiêu tuổi mà gọi là hết tuổi trời?
Thiên Tà Bách Lý Hạc cười đáp :
- Năm ấy sư phụ ta tròn chín chục. Bằng tuổi vợ chồng ta bây giờ.
Trước giờ Tống Thu chỉ ngỡ Song Tà chỉ độ lục tuần. Chàng kinh ngạc hỏi Địa Tà:
- Chẳng lẽ mẫu thân tuổi trên thất thập mới thụ thai hài nhi?
Thái Đàm Thủy đỏ mặt :
- Thu nhi nói năng gì thế?
Địa Tà luyện pho Diêm Vương Tuyệt Kiếm đã hơn bẩy mươi năm nên tính tình lạnh lùng, tàn khốc, đến Thiên Tà còn phải sợ bà. Trước giờ, Địa Tà luôn dịu dàng, âu yếm Tống Thu nên chàng không biết mẫu thân mình có ánh mắt kinh khiếp đến như vậy. Chàng sợ hãi lắp bắp:
- Hài nhi đâu dán nói bừa, năm nay hài nhi mười bảy mà mẫu thân đã cửu tuần.
Thiên Tà thở dài bảo :
- Ta cũng đang muốn giải thích điều ấy đây. Thu nhi vốn không phải là con ruột của chúng ta.
Lão bèn đem chuyện mười sáu năm trước kể lại. Tống Thu quỳ xuống Thái Đàm Thủy khóc nức nở :
- Dẫu cho hài nhi không phải do nhị vị sinh ra, nhưng Tống Thu vẫn suốt đời coi mình là con.
Địa Ta vuốt tóc chàng:
- 'Thu nhi. Mười sáu năm qua con đã là niềm hạnh phúc của hai kẻ cô độc này. Sau khi chúng ta lên đường xuất quan, con hãy cố gắng khổ luyện mới mong báo được đại cừu Trác Mạc Đình đã vào được Vũ Khúc Tinh Cung, học được tuyệt nghệ, tự xưng là Vũ Khúc Tinh Chủ. Hiện nay lão cùng Động Đình Thập Nhất Yêu thống trị gian hồ, thế lực vô cùng hùng mạnh.
Tống Thu nghiến răng hỏi :
- Mẫu thân. Võ học của Vũ Khúc Tinh Cung với Càn Khôn Phái chúng ta thì ai hơn?
Địa Tà thở dài :
- Sư tổ của con là Càn Khôn Lão nhân đã từng bại vong trước Vũ Khúc Tinh Quân An Thúc Vân. Nếu Trác Mạc Đình bẩm thụ được hết chân truyền của Tinh Quân thì ngay cả hai chúng ta cũng không địch lại.
Tống Thu cười nhạt:
- Song thân yên tâm, hài nhi tự tin sẽ có cách đối phó.
Thiên Tà hoan hỉ :
- Giỏi lắm. Làm người phải biết dựa vào trí tuệ của mình. Võ công chỉ là thứ yếu mà thôi.
Đầu tháng năm, Song Tà khởi hành cho kịp cuộc hẹn ngày rằm tháng tám. Tống Thu ở lại, ngày đêm rèn luyện võ nghệ. Mối đại thù đã giúp chàng tăng thêm nghị lực. Cái chết thảm của song thân gặm nhấm tâm hồn thơ dại của Tống Thu. Chàng trở nên lạnh lùng khắc bạc đôi mắt tràn đầy vẻ cừu hận. Trước đây, chàng vẫn bị Địa Tà chê rằng kiếm pháp không có hồn. Nay chàng đã đen lửa thù phổ vào chiêu thức nên sát khí dàn dụa, đường kiếm hiểm độc, phát huy hết tinh tuý của pho Diêm Vương Tuyệt Kiếm. Nhưng khi ôn luyện pho Thiên Lôi Thần Chưởng chàng lại mang tâm trạng khác. Đây quả là sở học của người quân tử, chiêu thức hùng mạnh, trầm bổng, quang minh chính đại. Đông đến, tuyết rơi phủ trắng Bạch Đế Thành, càng làm tăng vẻ hoang tàn tịch mịch, Tống Thu vào rừng tìm ít dã vị. Bạch Đế Sơn chỉ cao hơn trăm trượng nhưng rừng rậm bạt ngàn, muông thú rất nhiều. Sau một canh giờ chàng đã bắt được ba chú thỏ xám béo tròn. Tống Thu đang định trở về thì nghe vọng lại tiếng kêu ú ớ nấc nghẹn. Chàng vội tung mình về phía đỉnh núi để xem sự thể. Cạnh hồ nước, dưới chân thác, con Mãng Xà lớn bằng bắp đùi người đang quấn chặt một thiếu nữ. Nạn nhân tuyệt vọng cố giẫy dụa để thoát khỏi những vòng tròn đang ngày càng siết lại. Tống Thu kinh hãi buông rơi ba con thỏ, nhảy đến vung chưởng giáng vào đầu con ác thú. Chàng đã dồn hết sáu thành Càn Khôn chân khí vào bàn tay nên đầu Mãng Xà nát bét như trái dưa bể. Thân nó lỏng ra buông rơi con mồi. Thiếu nữ lồm cồm đứng lên, chạy đến nắm tay Tống Thu. Đôi môi tái nhợt ú ớ những âm thanh vô nghĩa của người câm, đôi mắt đẹp ánh lên lòng biết ơn vô hạn. Tống Thu hiểu ý nàng muốn cảm tạ, liền lạnh lùng bảo:
- Cô nương đừng bận tâm, mau trở về nhà đi thôi.
Tứ Xuyên là vùng có nhiều sắc dân thiểu số. Nhìn y phục, chàng đoán thiếu nữ thuộc giống người Bạch. Tống Thu nhặt lấy thỏ quay lưng trở đi. Về đến toà cổ thành, chàng xắn tay áo chuẩn bị bữa ăn trưa, bên chiếc giếng đá giữa sân. Vừa làm thịt xong ba con vật, tiếng chân bước nặng nề khiến chàng giật mình nhìn lên. Thiếu nữ câm với chiếc gùi mây trên lưng đang tiến vào. Tuyết bám đầy trên mái tóc huyền và đôi vai gầy guộc nhỏ. Thấy đôi môi nàng tun rẩy vì giá lạnh. Tống Thu cau mày nói:
- Cô nương mau vào bếp sưởi ấm.
Thiếu nữ mỉm cười đi theo chàng. Dưới ánh lửa hồng. Tống Thu chợt nhận ra nàng rất đẹp. Những vết lem luốc vì đất cát đã được rửa sạch, để lộ ra một dung nhan làm xao xuyến lòng người. Tống Thu ngắm nhìn gương mặt kiều diễm. Đôi mắt nàng to tròn, đen láy, mang vẻ đẹp hoang sơ lồng lộng của núi rừng. Một cảm giác lạ lùng len lén dâng lên. Một đốm than hồng nổ lớn, bắn vào da tay, khiến Tống Thu bừng tỉnh. Chàng hổ thẹn cố tỏ vẻ lãnh đạm:
- Ta là Bách Lý Tống Thu. Phương danh của cô nương là gì?
Hỏi xong chàng mới biết mình thất thố. Người con gái bị câm đâu thể nói được? Nào ngờ nàng mỉm cười dùng que cời than viết trên mặt đất:
- Tiểu nữ là Cốc Thượng Sương, nhà ở phía sau chân núi.
- Sao cô nương không về nhà mà lại đến đây làm gì?
- Tiểu nữ mồ côi cha mẹ, nay chịu ơn cứu tử nên xin được làm nô bộc cho công tử.
Chàng lại muốn có người lo việc ẩm thực, để dành hết thời gian cho việc luyện võ nên đồng ý:
- Được. Ta cũng đang cần một người giúp việc.
Từ ấy, Thượng Sương ở lại toà thành cổ. Nàng thường vào rừng hái thuốc, sắc lên, bắt Tống Thu phải uống. Đôi mắt đẹp mê hồn đầy vẻ thiết tha khiến chàng không thể từ chối. Nào ngờ những chén thuốc ấy khiến chàng càng tăng tiến rất nhanh. Đến cuối tháng mười một, chàng đã hoàn thành lớp thứ bảy của Càn Khôn Tâm Pháp.
(Một đoạn bị mất)
Tống Thu vung kiếm chặt sạch đám dây rừng, ngạc nhiên nhận ra hang nhỏ nằm dưới một cánh cửa đá. Dẫu rêu xanh đã phủ đầy nhưng cũng có thể nhận ra khe cửa thẳng thớm. Chàng vận công đẩy thử. Dù tuổi chàng còn trẻ nhưng nhờ hai viên Dịch Cân Hoàn và Tố Nữ Hoàn nên đã có hơn ba mươi năm công lực. Cánh cửa đá nặng nề kia kêu lên kèn kẹt, hé mở dần. Tống Thu quạt liền tám chưởng, xô đuổi khí độc ra ngoài, rồi chậm rãi bước vào trong. Thượng Sương ríu ríu theo sau. Tống Thu vừa đi vừa vung chưởng giáng xuống nên mật đạo xua đuổi rắn rết. Nhưng cũng may chẳng có gì cả. Hết đoạn đường ba trượng là đến gian thạch động rộng rãi và sáng sủa. ánh sáng từ những lỗ nhỏ trên trần động tỏa xuống lờ mờ. Dẫu đã gần Ngọ mà vầng dương mùa Đông vẫn nhạt nhòa. Thạch sảnh bài trí đơn sơ. Mé hữu là một chiếc bàn đá và cạnh đấy có thạch sàng. Điểm thể của chủ nhân đang ngồi kiết già trên giường đá. Bộ trường bào thư sinh màu trắng không hiểu dệt bằng loại tơ gì mà vẫn còn nguyên vẹn. Xác người vẫn không hề bị hư nát, gương mặt anh tuấn, uy nghiêm của ông ta khiến Tống Thu sinh lòng ngưỡng mộ. Chàng nghiêng mình vái ba vái rồi xem xét những vật để trên bàn. Chàng cầm chiếc quạt xếp lên, bất ngờ nhận ra nó làm bằng thép, nan quạt gồm tám cây, đầu sắc bén như dao cạo. Màng quạt làm bằng tơ vàng óng, trên thêu hai câu thơ:
Tương tư Hoàng điệp lạc.
Bạch lộ thấp thanh đài.
(Nhớ nhau vàng lá rụng.
Móc trắng rêu xanh rì.)
Tống Thu nhận ra đây là hai câu cuối của bài Gửi phương xa. Trong bài thơ ký viễn này, Lý Bạch nói lên nỗi nhớ nhung người đẹp đã ra đi. Trên nan bìa, chỗ tay cầm, có khắc bảy chữ rất nhỏ : Thiết phiến Tu La Cố Thiên Châu. Tống Thu cũng đang yêu nên đồng cảm với người đã chết. Chàng gật gù lẩm bẩm:
- Thiết Phiến Tu La không ngờ lại là kẻ đa tlnh hiếm có.
Chàng đã nghe nghĩa phụ Thiên Tà Bách Lý Hạc kể về nhân vật này. Cố Thiên Châu là bậc kỳ nhân cùng thời với Càn Khôn Lão Nhân. Ông say mê Vu Sơn Thần Nữ Đổng Xuân Oanh, cùng nàng kết giao, sánh đôi hành hiệp hơn một năm trời. Nhưng bản tính thần nữ cực kỳ kiêu ngạo, chỉ chịu lấy Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân. Lúc bấy giờ Vũ Khúc Tinh Quân Anh Thúc Vân được coi là người có võ công cao nhất võ lâm. Lão cũng đem lòng yêu Thần Nữ nên đến Vu Sơn khiêu chiến với Thiết Phiến Tu La. Cố Thiên Châu bị trúng một đạo Vũ Khúc Thần Chỉ đàng nuốt hận bỏ đi, nhường mỹ nhân cho họ Anh. Từ ấy, ông tuyệt tích giang hồ. Tống Thu bồi hồi thương cảm cho Tu La. Chàng lơ đãng mở phong thư nằm dưới cây thiết phiến: Hậu sinh nhã giám. Lão phu ôm mối hận tình, về Bạch Đế ẩn cư luyện võ công, mong có ngày đả bại Vũ Khúc Tinh Quân. Nhưng sau hai mươi năm vẫn không tìm ra cách nào khắc chế Vũ Khúc Thần Chỉ. Một hôm lão phu tình cờ đọc một cuốn cổ thư, biết rằng phái Mật Tông ở Tây Tạng có môn Xúc Cốt Du Già Đại Pháp Công phu này giúp người ta thu nhỏ thân hình lại, màn cương khí hộ thân giày đặc hơn và chống lại được chưởng chỉ. Lão phu mừng rỡ lên đường đế Tây Tạng, vào đại chiếu tự đánh cắp chân kinh. Dù đắc thủ nhưng lão phu lại trúng một chưởng Đại Thủ ấn của Ban Thiền Hoạt Phật. Khi về đến Bạch Đế Sơn thì thương thế phát tác. Tự biết mình không sống nổi, lão phu cố dịch ra tiếng Hán, để lại cho người hữu duyên. Ngoài ra còn truyền lại Thiết Phiến và bí kíp Thiết Phiến Thần Phổ. Kẻ hậu sinh vào được chốn này xin hãy dùng hai pho tuyệt học phù trì chính đạo. Nếu có dịp, hãy so tài với truyền nhân của Tinh Quân. Đó là tâm nguyện cuối cùng của lão phu. Thiết Phiến Tu La Cố Thiên Chân di bút. Đọc xong di thư, Tống Thu cầm hai pho bí kíp và quạt sắt, đứng trước giường đá vòng tay vái rồi hứa:
- Vãn bối nguyện sẽ tuân theo di ý của tiền bối.
Thượng Sương tinh mắt thấy ở chân giường có một rương gỗ nhỏ, nàng mở ra thử xem ánh sáng rực rỡ của châu báu toả ra chói mắt. Tống Thu thầm nghĩ để lại cũng vô ích, chàng bảo nàng mang theo. Trong suốt nửa năm trời sau đó. Tống Thu miệt mài khổ luyện pho Thiết Phiến Lôi phong và Xúc Cốt Du Già Đại Pháp. May mắn lúc chưa đầy tuổi chàng đã được mẫu thân là Lô Sơn Tiên Tử cho uống một viên Dịch Cân Hoàn nên dễ dàng luyện thành Xúc Cốt Đại Pháp. Tháng sau năm sau, Tống Thu tròn mười tám tuổi. Thấy võ công đã thành tựu, chàng quyết định đưa Sương nhi hạ sơn. Mối đại cừu sôi sục trong lòng khiến chàng không thể chờ đợi được nữa. Nghĩa mẫu của chàng Địa Tà Thái Đàm Thủy chính thực là Thánh Nữ đất Miêu Cương. Ngoài pho Diêm Vương Tuyệt Kiếm tàn nhẫn vô song, bà còn thiện nghề sai xử độc vật, độc trùng. Chỉ trong ba năm xuất đạo giang hồ đã tạo được ác danh là Địa Sát Tiên Cơ. Thiên Tà thuở ấy có danh là Hoài Giang Tú Sĩ, võ công xuất chúng, dung mạo phi phàm. Ông đã đem tình yêu chân thực của mình cảm hoá được Địa Sát Tiên Cơ. Hai người kết duyên Tần Tấn, sánh vai hành hiệp, xưng là Thiên Địa Song Tà. Thái Đàm Thủy đã bớt dần tính hiếu sát, trở thành một người vợ hiền thục. Nhưng mãi đến tuổi ngũ tuần mà không có con, bà thất vọng, phóng tay giết người. Càn Khôn Lão Nhân, là sư phụ của Thiên Tà bèn bắt buộc hai người phải ẩn cư. Họ chọn Bạch Đế Thành vì đất Phụng Tiết có nhiều người Miêu đồng hương với Địa Tà. Trước khi lên đường đi Ngoại Mông phó ước, Địa Tà đã dặn dò Tống Thu:
- Thu nhi. Con cứ yên tâm lo việc luyện võ và tiến hành báo gia cừu, không cần quan tâm đến an nguy của chúng ta. Mẫu thân đã ban cho Thu nhi một con Bảo Mệnh Cổ Trùng, kỳ vật hiếm có đất Nam Hoang. Sau này sẽ không có bất cứ loại độc dược nào trên đời có thể làm hại con được. Hơn nữa, Cổ Trùng chính là mối dây liên lạc giữa con và chúng ta. Khi nào thấy Cổ Trùng máy động liên hồi thì con hãy xuất quan để cứu bọn ta.
Nhớ lời căn dặn ấy Tống Thu yên tâm rời Bạch Đế Thành. Chàng giao việc coi sóc cho một thợ săn già người Miêu. Lão này thọ ơn cứu mạng của Thiên Tà nên vẫn thường lui tới biếu xén thăm hỏi. Xuống đến trấn Quì Nhủ, hai người mua sắm y phục và tuấn mã. Thượng Sương vui vẻ cởi bỏ Miêu phục, trở thành một nữ tỳ người Hán xinh đẹp. Tống Thu quen với cách ăn mặc của nghĩa phụ Thiên Tà nên chọn những bộ trường bào thư sinh. Thiên Địa Song Tà biết trước rằng nghĩa tử của mình sau này sẽ phải dấn thân vào chốn giang hồ để báo cừu. Họ tận tâm đem những kinh nghiệm qui củ ra giảng giải, nhờ vậy, Tống Thu không đến nỗi bỡ ngỡ khi xuất đạo. Hơn nữa, chàng bẩm sinh vốn là người cơ trí, thông tuệ nên khó ai qua mặt được. Có lẽ đức tính này chàng thừa hưởng được của mẫu thân là Lô Sơn Tiên Tử Cam Tần Mi. Đôi thiếu niên rời Quì Phủ, đi dọc theo Đại Độ Hà để đến Thành Đô, thủ phủ của Tứ Xuyên. Đã nghe nghĩa mẫu cho biết Trác Gia Trang đã đổi chủ nên. Tống Thu không tìm đến nữa. Chàng đưa Sương nhi đi thẳng đến tế mộ song thân. Mười hai ngày sau, họ có mặt ở Trường Sa, trọ trong Hồ Nam Đại Khách Điếm. Sau khi luyện xong Xúc Cốt Du Già Đại Pháp, Tống Thu nẩy ra kế sách dùng hai thân phận để đối phó với Vũ Khúc Tinh Cung. Thiên Địa Song Tà đã qui ẩn bốn chục năm nay, võ công của họ không mấy người nhận biết, nhất là pho Diêm Vương Tuyệt Kiếm. Dưới tay Địa Tà không một ai sống sót. Thiên Địa Song Tà là một cặp phu thê quái dị nhất trần gian. Thiên Tà Bách Lý Hạc ôn nhu, văn nhã, quân tử lẫm lẫm nhân hậu có thừa. Ngược lại, Địa Tà Thái Đàm Thủy tính nết lạnh lùng hiếu sát. Tống Thu vô tình tiếp nhận cả hai tính cách ấy. Nay chàng muốn đóng hai vai trái nghịch nhau cũng không phải là chuyện khó. Bách Lý Tống Thu và Trác Nam Thu sẽ cùng tồn tại, cùng một mục tiêu là Vũ Khúc Tinh Cung. Bách Lý Tống Thu sẽ dùng võ công của Thiết Phiến Tu La mà dương danh. Còn Trác Nam Thu sẽ đem tuyệt học của Song Tà ra tiêu diệt vây cánh của kẻ thù. Hai người nhận phòng, tắm gội xong liền xuống tầng dưới dể dùng cơm chiều ánh dương quang nhợt nhạt cuối trời Tây, không đủ soi hồng đôi má giai nhân. Đôi người ngọc xuất hiện khiến thực sảnh sáng hẳn lên. Mọi người thầm khen ngợi, xuýt xoa. Tống Thu khí chất phi phàm mặt đẹp như Tử Đô, Tống Ngọc. Chiếc quạt xếp phất tơ vàng trong tay càng làm tăng vẻ văn nhã, cao quí. Sương nhi dẫu mặc áo xanh của tỳ nữ nhưng nhan sắc diễm lệ. Đối mắt huyền sâu thẳm, mênh mang như núi rừng Miêu Lĩnh, làm say hồn quân tử. Nàng không nói được nên ánh mắt nụ cười rất biểu cảm thay thế cho ngàn vạn lời châu ngọc. Sương nhi đẹp đến nỗi đám nam nhân quên hẳn thân phận nô bộc của nàng. Trong xã hội thời bấy giờ, giá trị của một kẻ tôi tớ rất thấp kém. Nhưng đám hào khách giang hồ lại chẳng hề coi trọng điều ấy. Họ là những kẻ đội trời đạp đất xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, thì sá gì chút quan niệm giai cấp cổ lỗ? Các chàng thiếu niên hiệp khách còn thầm hoan hỉ vì người đẹp không phải là phu nhân của chàng công tử tuấn mỹ kia. Sự có mặt của mỹ nhân đã làm tăng hào khí cho các chàng trẻ tuổi. Họ kín đáo sửa sang đầu tóc, y phục, hiên ngang uống cạn liền mấy chung lớn, lớn giọng khoe khoang bản lãnh và kiến văn. Một chàng hiệp khách tuổi độ hai mươi, mặc võ phục xanh, áo choàng lục vàng rất diêm dúa, đã nhờ sáu chung rượu mà đủ dũng khí bước đến làm quen. Gã có gương mặt chữ điền, mũi thẳng, môi dầy, trông cũng khá điển trai. Chàng hiệp khách hùng dũng đứng bên bàn Tống Thu vòng tay nói:
- Tại hạ là Chấn Thiên Kiếm Bàng Vạn Lý, mạo muội xin được phép tiếp công tử vài chung.
Tống Thu mỉm cười hòa nhã :
- Huynh đài đã có nhã hứng, xin mời an tọa. Tại hạ là Bách Lý Tống Thu.
Họ Bàng ngồi xuống cười ha hả:
- Thật là tấn xảo. Tại hạ tên Vạn Lý còn công tử thì mang họ Bách Lý. Phải chăng chúng ta là những kẻ hữu duyên.
Gã quay sang gọi tiểu nhị:
- Ngươi mau dọn lên mười món ăn thượng hạng và vò Trúc diệp Thanh lâu năm, để ta và công tử đây mừng hội ngộ.
Tống Thu nhận xét họ Bàng tuy hơi ngốc nhưng là kẻ khoáng đạt, hào phóng. Chàng tủm tỉm hỏi:
- Bàng huynh khí chất như rồng phượng chắc là lai lịch không nhỏ?
Bàng Vạn Lý đắc ý đáp:
- Tại hạ chẳng dám dấu giếm công tử, gia phụ chính là Long Chưởng Ngân Kiếm Bành Thu Nhạn, chủ nhân Long Ngân Tiêu cục, danh tiếng lẫy lừng khắp Trung Nguyên. Còn gia sư là Thanh Lam Kiếm khách - Trưởng lão phái Hoa Sơn.
Tống Thu đã được nghe Song Tà nhắc đến hai người này, chàng vòng tay nói:
- Cửu ngưỡng. Cửu ngưỡng.
Tiểu nhị bưng rượu và thức ăn lên đến. Mùi rượu quí thơm phức tỏa bát ngát. Bàng Vạn Lý hồ hởi rót đầy chén Tống Thu và của mình. Gã ngập ngừng hỏi:
- Dám hỏi công tử cô nương đây phương danh là gì và có uống được rượu hay không.
Tống Thu cười mát đáp :
- Nàng là Cốc Thượng Sương, tỳ nữ của tại hạ còn về tửu lượng thì chỉ e huynh đài không địch lại.
Chấn Thiên Kiếm mừng rỡ :
- Thế thì thật là tuyệt diệu, tại hạ xin được mời Cốc cô nương.
Sau vài lần cạn chén, Bàng Vạn Lý đã ngà ngà say quay sang hỏi Sương nhi:
- Chẳng hay Cốc cô nương năm nay niên kỷ được bao nhiêu?
Nàng vui vẻ chấm rượu viết lên bàn con số mười bảy. Gã sửng sốt nhìn nàng, ngờ ngợ nhận ra mỹ nhân tại sao không hề mở miệng.Tống Thu đỡ lời:
- Sương nhi bị câm từ thuở bé, chỉ có thể bút đàm, mong huynh đài lượng thứ.
Bàng Vạn Lý hụt hẫng vì biết rằng cha mình chẳng bao giờ chấp nhận một nàng dâu tàn tật. Gã gượng cười:
- Thật đáng tiếc cho một mỹ nhân tuyệt thế.
Tống Thu cười hỏi :
- Bàng huynh mất cả nhã hứng rồi sao?
Chấn Thiên Kiếm hiểu ý giật mình. Gã cười khỏa lấp:
- Tại hạ mến mộ nhân phẩm Công tử nên mới sang đây chứ đâu phải vì Cốc cô nương. Xin mời cạn chén.
Gã đã bỏ ý định chinh phục Thượng Sương nên ăn nói tự nhiên, mất đi vẻ hợm hĩnh, hoa hòe. Nhờ vậy mà gã lại dễ thương hơn. Sau nửa canh giờ đàm đạo, thù tạc, gã đâm ra mến mộ chàng công tử tài hoa, thâm trầm này. ở Tống Thu toát ra cảm giác hòa ái, trung hậu khiến họ Bàng nghe lòng ấm áp, tin cậy. Khi biết chàng muốn định cư ở Trường Sa. Gã hân hoan vỗ ngực:
- Tại hạ xin hứa chỉ nội ngày mai sẽ tìm được cho công tử một gia trang vừa ý Bàng mỗ sinh trưởng ở đây mà. Trưa mai, mời công tử đến tệ xá dùng cơm rồi sau đó sẽ đi xem qua vài nơi. Tại hạ sẽ đích thân đến đón.
Bàng Vạn Lý gọi tiểu nhị tính tiền rồi cáo biệt. Trời đã tối hẳn, Tống Thu và Thượng Sương lên phòng nghỉ ngơi. Thượng Sương có vẻ buồn vì tự hiểu họ Bàng chê mình tàn tật. Nàng sợ rằng Tống Thu cũng sẽ giống như vậy nên một giọt lệ lăn trào ra khóe mắt. Sương nhi nhận thấy chàng nhìn sâu vào đôi mắt huyền rồi hôn lên giọt lệ trên gò má. Cái nhìn tràn ngập yêu thương khiến cho Sương nhi thức ngộ được rằng, đằng sau bộ mặt mặt lạnh lùng kia là: trá i tim nóng bỏng ân tình. Hôm sau, chưa đến đầu giờ ngọ, Chấn Thiên Kiếm Bàng Vạn Lý đã đưa xe song mã đến khách điếm đón khách. Tống Thu vòng tay cảm tạ, nói mấy câu khách sáo rồi cùng Sương nhi lên xe. Bàng Gia Trang nằm ở cửa Đông thành. Bàng Thu Nhạn là tay đại phú đất Hồ Nam nên cơ ngơi lộng lẫy và đồ sộ. Long Chưởng Ngân Kiếm nể lời quí tử nên gượng ra đón khách. Lão cười giả lả:
- Lão phu nghe khuyển tử hết lời tán tụng tài mạo của Bách Lý công tử, nay được diện kiến quả không ngoa. Xin mời vào.
Tống Thu kính cẩn đáp lễ rỗi nhập sảnh. Lão thầm kinh ngạc khi thấy viên lam ngọc to bằng hạt nhãn trên mũ thư sinh của khách. Sương nhi càng làm lão hết hồn. Nàng là tỳ nữ mà tai đeo đôi hồng ngọc, tóc cài bảo châu, ngực đeo chuỗi kim cương sáng rực. Lão thầm nghĩ:
- Trang sức của con bé nô tài này không dưới năm ngàn lượng. Xem ra gã công tử này quả là đáng chú ý.
Lão làm nghề bảo tiêu đã bốn chục năm nên rất sành việc đánh giá châu báu. Bàng Vạn Lý cũng nhận ra điều ấy gã chợt hiểu quan hệ giữa Tống Thu và Thượng sương. Có điều gì đó hơn là chủ tớ. Đây là bữa tiệc thân mật nên chỉ có gia đình họ Bàng. Nếu kể cả hai vị tiểu thơ, bào muội Vạn Lý, bàn tiệc chỉ có sáu người. Bàng phu nhân đã mất cách đây tám năm. Nhị tiểu thư Bàng Như Thanh tuổi đôi chín, người thon gầy, xinh đẹp nhưng phảng phất vẻ u sầu. Ngược lại, Tam tiểu thư Bàng Tuyết Hoa thấp hơn, da dẻ trắng trẻo, đôi mắt tinh anh đảo lộn, biểu hiện tính thông minh ranh mãnh. Hai nàng thấy khách vào vội đứng lên ra mắt. Dung mạo Tống Thu đã khiến trái tim xuân nữ rộn ràng. trước khi an tọa, Tống Thu vòng tay nói:
- Cung bẩm Bàng lão bá. Thượng Sương thực ra chính là nghĩa muội của vãn bối, mong lão bá lượng thứ.
Bàng Thu Nhạn cười ha hả:
- Có thế chứ. Lão phụ đã thầm đoán Cốc cô nương đầy cốt cách thanh kỳ chắc không phải là hạng nô bộc. Xin công tử cứ tự nhiên.
Lão nâng chén mời và ngạc nhiên khi thấy Sương nhi uống cạn một cách ngon lành. Rượu Phấn Sơn Tây nổi tiếng về độ cay nồng, vậy mà nàng chẳng hề nhăn mặt. Họ Bàng đâu biết rằng mùa đông đất Thục vô cùng khắc nghiệt, Tống Thu và Thượng Sương thường dùng rượu để chống rét nên tửu lượng rất cao. Bàng Vạn Lý thấy hai tiểu thư nhấm nháp từng hớp nhỏ liền cười chế giễu:
- Nhị muội và tam muội không biết uống rượu thì sao có thể xuất đạo giang hồ, gây dựng thanh danh hiệp nữ?
Hai nàng phụng phịu, giận hờn, liếc Sướng nhi bằng ánh mắt ghen ghét:
Tống Thu mỉm cười hỏi Vạn Lý:
- Bàng huynh đã tìm được nhà cho tại hạ chưa?
Chấn Thiên Kiếm vỗ ngực:
- Tại hạ đã đích thân dọ hỏi suốt buổi sáng nay và đã hoàn thành nhiệm vụ. Có ba tòa khang trang xinh đẹp đang chờ công tử đến thưởng lãm.
Bàng lão xen vào :
- Công tử cốt cách văn nhã nhưng lại xưng hô với Lý nhi theo lối giang hồ. Vậy xin hỏi lệnh sư là cao nhân phương nào?
Tống Thu đáp khéo :
- Gia sư ẩn cư đã mấy chục năm nên không tiện nhắc đến danh hiệu. Mong lão bá lượng giải cho.
Tam tiểu thư Bàng Tuyết Hoa không dằn được tính hiếu kỳ:
- Mong công tử biểu diễn vài đường tuyệt học để chị em muội được chiêm ngưỡng.
Tống Thu chưa kịp đáp thì viên Tổng quản vào báo:
- Bẩm lão gia. Cồ một khách nhân muốn hợp đồng bảo tiêu một rương gỗ nhỏ đến Thiếu Lâm Tự.
Bàng lão đang muốn tìm hiểu lai lịch Tống Thu nên nhíu mày bảo:
- Lão ra mời khách vào đây.
Lát sau, viên tổng quản dẫn hán tử trung niên vào đến. Bàng lão đứng lên, mời khách ngồi xuống bàn Bát tiên gần đấy Hán tử đảo cặp mắt sắc như dao, quan sát những người trong bàn tiệc. Bàng Thu Nhạn hiểu ý trấn an:
- Họ đều là con cháu trong nhà, các hạ cứ yên tâm. Xin cho biết quí danh và nội dung vật cần bảo tiêu?
Hán tử cất giọng thâm trầm:
- Tại hạ là Trương Tam, đệ tử tục gia Thiếu Lâm Tự. Còn trong rương này là quyển Bối Diệp chân kinh. Xin cho biết giá cả?
Bàng Thu Nhạn hỏi lại:
- Quyển kinh này quí giá đến mức nào mà phải cần bảo tiêu tiêu? Sao các hạ không dấu kín trọng mình mà mang đi. Có phải vật cồng kềnh gì đâu mà sợ lộ.
Trương Tam cười khẩy:
- Bối Diệp chân kinh là vật trấn sơn của bổn phái, thất lạc đã mười năm. Tại hạ vào sinh ra tử mới tìm lại được. Giới Hắc Đạo đang ngày đêm rình rập nếu không đâu cần nhờ đến Long Ngân Tiêu Cục?
Bàng lão trầm ngâm:
- Nếu thế, lão phu đánh giá Chân kinh là ba vạn lượng vàng. Các hạ đồng ý thì phí bảo tiêu sẽ là một ngàn năm trăm lượng.
Hán tử gật đầu:
- Tại hạ đồng ý sẽ trao trước năm trăm lượng, số còn lại sẽ nhận tại chùa Thiếu Lâm.
- Các hạ có đi theo đoàn bảo tiêu hay không?
Trương Tam cười khì:
- Tại hạ phải cải trang đi trước để đánh lạc hướng bọn yêu tà. Dẫu có vong mạng cũng thỏa lòng, nếu chân ktnh về được Thiếu Lâm.
Theo đúng qui củ, Bàng lão mở hộp gỗ xem kỹ bảo vật, niêm phong lại. Trương Tam chụp mũ rộng vành lên đầu, vội vã cáo biệt. Bàng lão bưng hộp gỗ, định đem cất vào mật thất. Nào ngờ, từ bốn khung cửa sổ, sáu bóng người ập vào như cơn lốc. Một tên chụp lấy nhị tiểu thơ Bàng Như Thanh - Vì nàng ngồi ngay cạnh cửa. Tên bịt mặt khinh công cao cường, xách nàng lướt xa bàn, đến đứng cạnh tường, kề đao vào cổ Như Thanh quát lớn:
- Bàng lão đầu. Nếu muốn con gái sống sót thì mau trao hộp gỗ cho bọn ta.
Năm tên còn lại rút vũ khí vây chặt Bàng Tổng Tiêu Đầu và Trương Tam. Bàng lão thất sắc hỏi:
- Lục vị là ai mà lại dùng thủ đoạn hạ lưu này bức bách lão phu?
Trương Tam thở dài:
- Bàng Đại Hiệp không cần phải hỏi, họ là Mân Giang Lục Quái đấy. Gã đang giữ con tin chắc là Đại Quái.
Trương Tam đoán đúng, Đại Quái cười ghê rợn:
- Thiên Thủ La Hán quả là có nhãn quang hơn người. Nếu đã biết thủ đoạn tàn độc của anh em ta thì mau dâng nạp bảo vật.
Lúc này các tiêu sư đã vây chặt khách sảnh, nhưng chưa có lệnh của Bàng lão nên không dám xuất thủ. Bàng Vạn Lý giận dữ gầm lên:
- Mân Giang Lục Quái là cái thá gì có giỏi thì buông em ta ra rồi cùng nhau giao đấu.
Nhị Quái là một người cao gầy, gã sợ già néo đứt dây nên nói khéo:
- Có gì đâu mà Tổng Tiêu đầu phải phân vân. Cứ nộp chân kinh để cứu lấy ái nữ rồi đem ba vạn lượng vàng bồi thường cho Thiếu Lâm Tự là xong.
Bàng lão, nghiến răng, dậm chân:
- Chẳng thà ta hy sinh con gái chứ không để thiên hạ phỉ nhổ. Chén cơm manh áo của mấy trăm người trong Tiêu Cục sẽ ra sao nếu thanh danh uy tín không còn?
Đại Quái cười nham hiểm:
- Nếu lòng lão đã sắt đá như vậy thì anh em ta đành bỏ cuộc. Cũng may có người đẹp làm chiến lợi phẩm, hầu hạ gối chăn. Lão mà xua thuộc hạ ngăn chặn, ta sẽ giết con bé này ngay. Với võ công của Lục Quái, vòng vây kia nào có nghĩa lý gì?
Bàng lão biết gã nói thật, khinh công của tục Quái lừng danh thiên hạ, khó mà chặn nổi. Lão nghĩ cảnh con gái yêu bị lũ tà mặt dày vò, lòng đau như cắt, phân vân không biết tính sao. Tống Thu nãy giờ ngồi im, âm thầm tính kế cứu Như Thanh. Nhưng gã Đại Quái gian ngoan, núp kín sau lưng con tin nên chàng không dám mạo muội ra tay. Bỗng nhớ tới Bảo Mệnh Cổ Trùng trong người, chàng mừng rỡ thầm niệm chú, linh vật bay ra khỏi miệng chàng, bay về hướng Đại Quái, chui vào mũi gã. Đại Quái nghe ngứa ngáy nhưng không dám rời dao khỏi cổ Như Thanh. Cổ Trùng bò nhanh lên óc Đại Quái và cắn mạnh. Gã nghe huyệt mi tâm đau nhói một cách khủng khiếp, mắt mờ hẳn đi. Thanh đao rời khỏi cần cổ mịn màng của Bàng Như tiểu thư. Đú ng lúc đó, Thiết Phiến trong tay Tống Thu bay đi như ánh chớp, cắm thẳng vào giữa mặt gã ác ma. Thân ảnh chàng cũng lướt theo đỡ lấy Bàng Như Thanh. Tiếng gào thảm thiết của Đại Quái khiến mọi người giật mình. Bàng Thu Nhạn thấy con gái đã được cứu thoát, lão vui mừng khôn xiết, xuất chưởng tấn công Nhị Quái. Trương Tam cùng đám tiêu sư cũng xông vào. Bàng Như Thanh lịm người trong vòng tay Tống Thu, nghe lòng tràn ngập cảm giác biết ơn và ngưỡng mộ. Chỉ trễ chút nữa là nàng đã cắn lưỡi tự sát để thoát cảnh ô nhục. Tống Thu tưởng nàng sợ quá nên bất tỉnh. Chàng đành bồng lại giao cho Bàng Tuyết Hoa và Thượng Sương chăm sóc. Sau khi thu hồi Bảo Mệnh Cổ Trùng và Thiết Phiến, chàng đứng quan sát trận chiến. Thấy quạt không hề dính máu, chàng vô cùng ngạc nhiên. Năm lão ác ma biết không thể chống lại đám đông nên tính kế rút lui. Bọn chúng vung đao tấn mạnh, đẩy dạt vòng vây rồi phi thân về phía cửa sổ. Nhị Quái là người đầu tiên đến được khung cửa. Thân hình gã bay ra ngoài rơi phịch xuống bãi cỏ, thủ cấp rời khỏi cổ. Tam Quái là người nối gót, nhận ra quái sự liền khựng lại. Đúng lúc ấy tử thần ập đến. Thiết Phiến như chiếc đĩa tròn xoáy tít lướt ngang cổ gã rồi trờ về tay Tống Thu. Thủ pháp Hồi Hoàn Phi Phiến này là tuyệt học hãn thế, có một không hai. Còn lại ba tên điên cuồng cố phá vòng vây. Đã có sáu tiêu sư bị thương dưới tay chúng. Bàng Thu Nhạn không có kiếm nên không phát huy được hết sở học. Lão nổi giận thét thuộc hạ vào phòng lấy bảo kiếm. Tống Thu thấy ba gã Mân Giang thủ pháp tàn độc nên không muốn dung tha. Chàng vung quạt nhập cuộc. Thiết Phiến phá tan màn đao quay, xé toang lồng ngực ngũ Quái. Lục Quái liền thọc đao vào sườn chàng. Tống Thu xòe quạt phất vào mặt gã. Luồng chân khí từ Thiết phiến như chiếc dùi sắt đập nát đầu địch thủ. Bàng Vạn Lý thấy chàng liên tiếp đắc thủ, liền phấn khởi xuất tuyệt chiêu chụp lấy Ngũ Quái. Gã này đang phải chống cự với chưởng phong của Bàng lão nên trúng kiếm chết ngay. Chấn Thiên Kiếm Bàng Vạn Lý vui mừng ôm lấy vai Tống Thu tán dương:
- Không ngờ công tử lại là cao nhân tuyệt thế. Bàng mỗ có thể tự hào vì đã kết giao không lầm người.
Bàng lão quát thuộc hạ thu dọn chiến trường rồi bước đến vòng tay nghiêm nghị:
- Ơn tương trợ, lão phu suốt đời chẳng dám quên.
Tống Thu mỉm cười:
.